Mục lục
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Vệ Giới hay là Ngọc Ngân đều là tướng quân lấy một địch mười trên chiến trường, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, kinh nghiệm nói cho bọn họ biết giờ không phải là lúc để chém giết.

Bởi vì bọn họ phải lấy được cách thức biến dị và quỹ tích hoạt động của những dị nhân này đã.

Lúc này, hai người chỉ có thể nấp trong tối, nhìn bọn chúng tàn nhẫn hành hạ nữ quyến Ly gia bằng những thủ đoạn không thể tưởng tượng.

Mà trong quá trình này, cách thức biến dị của nam nhân cũng đã được nắm giữ rất nhanh chóng, chỉ có bên nữ nhân thì bọn họ không rõ lắm, sao lại phải trút dịch thể vào cổ họng của nữ nhân ở thời điểm mấu chốt chứ?

Bọn chúng làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì?

Phương thức giao phối của bọn chúng đã biến dị không còn giống người thường nữa, nữ nhân bình thường đều không chịu nổi, trong quá trình giao hợp thân thể các nàng cũng bị chúng làm nhục vô cùng thê thảm.

Vốn tưởng bọn chúng sẽ làm nhục người đến chết luôn, không ngờ đám dị nhân này đều ra tay rất chừng mực, tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng cũng không khiến các nàng chết. Khi có người sắp chết thì sẽ lựa chọn mục tiêu kế đến tiếp tục giao phối, tiếp tục phun dịch vào cổ họng.

Ngọc Ngân và Vệ Giới không thể ngờ được, lần này bọn họ phải đợi suốt ba ngày ba đêm.

Mãi đến khi nữ nhân trong khắp khu vực này đều bị làm nhục, chỉ giữ lại hơi thở cuối cùng rồi mới tung cánh rời đi. Còn đám người vừa bị biến dị này thì vì cánh chưa hoàn chỉnh nên không thể bay được. Nhưng cứ như có người đang chỉ huy bọn chúng vậy, tất cả đều đi theo đám dị nhân kia.

“Thế nào?” Sau khi bọn chúng rời khỏi, Ngọc Ngân và Vệ Giới lập tức xem xét tình trạng của những nữ nhân này.

Theo bọn họ thấy thì những dị nhân này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm việc này, nếu chỉ vì dục vọng cá nhân hoặc chỉ muốn tiến hành âm dương giao hợp thôi thì cũng sẽ không dày vò nữ nhân đến nửa sống nửa chết như vậy, cứ chơi chết là được, cần gì phải phiền toái như thế.

Bọn họ cảm thấy, sở dĩ dị nhân để những nữ nhân này còn sống nhất định có mục đích không đơn giản.

Hơn nữa, sau khi bọn họ cẩn thận thăm dò xong thì lại phát hiện những nữ nhân này đều đang trong độ tuổi thích hợp để sinh nở.

Quá già sẽ bị chơi đến chết, quá nhỏ thì sẽ đau đớn vì bị xé rách, sớm không chịu nổi độ lớn của bọn chúng mà chết tươi.

Những nữ nhân còn lại thì đều trong độ tuổi thích hợp để sinh sản, sau khi phát hiện điều này, sắc mặt Ngọc Ngân lập tức trầm xuống.

“Giờ vẫn chưa thể nhìn ra gì cả, nếu không thì chúng ta cứ ở đây chờ thêm một chút?”

Ngọc Ngân muốn tra xét rõ ràng, nhưng Vệ Giới lại nhớ tới đám dị nhân vừa rời đi.

“Nếu cứ để chúng rời đi thế này thì chỉ sợ sẽ có càng nhiều người bị hại hơn.”

Hai người thương lượng một lúc, cuối cùng, cả hai tàn nhẫn giết hết phần lớn nữ nhân, chỉ để lại năm nữ nhân ở độ tuổi khác nhau để Ngọc Ngân quan sát.

Vệ Giới rời khỏi đây, đuổi theo đám dị nhân kia, trước khi bọn chúng gây ra nhiều thảm kịch hơn thì sẽ chóp chết chúng từ trong nôi.

Bọn họ đã quan sát đủ rồi, chỉ đợi kết quả nữa thôi, về phần đám dị nhân này thì chỉ cần để lại một hai con là được rồi, những kẻ khác thì không cần sống sót.

Nếu không, cứ theo tốc độ như vậy lan truyền thì chỉ sợ trong vòng một, hai tháng nữa đại lục Tứ Phương sẽ không còn con người.

Nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt hai người đều vô cùng nghiêm trọng, vừa truyền tin đến các nước vừa triệu hồi tất cả linh thú của mình, bắt đầu một cuộc tìm kiếm đám dị nhân kia với quy mô lớn.

Trong quá trình truy tìm, Vệ Giới phát hiện những dị nhân này chẳng những năng lực không tầm thường mà ngay cả khứu giác cũng cực kỳ nhạy, dù đang bay giữa không trung thì chúng cũng có thể ngửi được hơi thở người.

Chỉ cần bọn họ tiếp đất thì sẽ có một đám người gặp nạn.

Dù ngươi là nam hay nữ, già hay trẻ thì cũng có tác dụng riêng.

Về những đứa trẻ thì lại bị bọn chúng tàn nhẫn ném vào giữa đàn tang thi, cung cấp thức ăn cho chúng.

Lần này Vệ Giới không trốn ngoài quan sát nữa mà thẳng tay chém giết luôn.

Thực lực của dị nhân mạnh hơn người thường nhiều, nhưng dù có mạnh đến đâu thì đối diện với Vệ Giới có linh lực mạnh mẽ lại vẫn chẳng đủ.

Hơn nữa trong quá trình chém giết, hắn cũng tìm được nhược điểm của bọn chúng, đó là nơi tập trung năng lượng của đám dị nhân này – bộ phận sinh dục.

Đám dị nhân này gần như không cảm nhận được nóng lạnh bên ngoài, toàn thân không mặc quần áo thì thôi đi, còn đem bộ phận sinh dục đi khắp nơi gây họa. Vệ Giới hiển nhiên vô cùng khó chịu, không ngờ vừa chém đứt thì đám dị nhân đã như cá rời nước, thực lực giảm mạnh trong chốc lát.

Chúng bị tra tấn đến chết mà chẳng mảy may mất chút sức lực nào, về phần những con dị nhân chưa trưởng thành hoàn toàn thì căn bản không cần Vệ Giới ra tay, tất cả đã bị linh sủng của hắn tiêu diệt sạch sẽ.

Khi Vệ Giới mang theo một con dị nhân bị đánh ngất về chỗ Ngọc Ngân thì đã là sáu canh giờ sau.

Còn những linh sủng của hắn thì đã bị phái đi xem quanh đây còn có đám dị nhân nào nữa không.

Sáu canh giờ, nếu ở hiện đại cũng đã là mười hai tiếng.

Chỉ mới mười hai tiếng, trước bệnh độc lại không đủ nhìn.

Đợi Vệ Giới quay về thì đã ngây người vì cảnh tượng trước mắt.

Bụng của những nữ nhân để lại đã căng lên như đang mang thai bảy tám tháng, bụng càng ngày càng lớn, những nữ nhân này càng già yếu, toàn thân trắng bệch không chút máu, cơ thể héo rút, tóc cũng dần bạc…

Vệ Giới không thể tin được nhìn Ngọc Ngân: “Sao có thể như vậy được?”

Khi hắn liếc qua bụng của một nữ nhân, nhìn thấy làn da căng đến mức gần như trong suốt, hắn vô thức hít một hơi: “Trong này, có gì trong đó?”

Ngọc Ngân nghiêm nghị nhìn hắn: “Nếu ta đoán không lầm thì bọn chúng dùng bụng của nữ nhân làm nơi nuôi dưỡng dị nhân, trong bụng hẳn đều là dị nhân cả, chỉ là những dị nhân được sinh ra có lẽ sẽ khác những con mà chúng ta nhìn thấy.”

“Vậy ngươi còn đứng đó làm gì? Ngươi cứ để chúng được sinh ra như vậy sao?”

Sáu canh giờ, không, có lẽ là cần bảy tám canh giờ?

Nếu chỉ bảy, tám canh giờ mà có thể nuôi cấy ra được nhiều dị nhân như thế, vậy thì…

Sắc mặt Vệ Giới lập tức thay đổi: “Ngọc Ngân, thứ này không thể để lại!”

Ngọc Ngân sao có thể không hiểu hắn đang lo lắng điều gì chứ?

Hắn ta cầm trường kiếm trong tay, chém đầu bốn người kia, trong miệng thì thào lời xin lỗi.

“Thật xin lỗi, chúng ta không thể không làm vậy, tương lai nếu chuyển thế đầu thai thì xin đừng làm người.”

Năm nữ nhân, cuối cùng hắn ta vẫn để lại một người.

Vệ Giới muốn giải quyết luôn người cuối cùng, nhưng Ngọc Ngân lại nâng tay cản hắn: “Ta vừa mới nhận được tin, Long đế quốc đã nghiên cứu ra thuốc giải của thi độc, ngươi không tò mò thứ gọi là thuốc giải này là cái gì sao?”

Vệ Giới nhướng mày, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn lướt qua nữ nhân đang mang thai kia thì lại đột nhiên ngẩng đầu: “Ý của ngươi là, đây là thứ mà bọn họ gọi là thuốc giải?”

Ngọc Ngân lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ muốn thử xem, dù sao thì thời gian thứ này xuất hiện cũng trùng hợp quá.”

Vệ Giới mím môi: “Đúng là rất trùng hợp.”

Hắn không biết y thuật, cũng không am hiểu độc, độ nhạy cảm về phương diện này còn kém Ngọc Ngân nhiều.

Nếu giờ Ngọc Ngân đã đưa ra nghi vấn thì chứng minh điểm này có gì đó kỳ quái, đáng phải chú ý.

“Ngươi… ngươi là chiến… chiến vương… điện hạ… nước Tư U?”

Đúng lúc này, hai người lại không ngờ nữ nhân mang thai đang nằm kia lại đột nhiên dùng một giọng nói khàn khàn gần như không thể nghe thấy được, nói với Vệ Giới.

Vệ Giới nheo mắt, hiếm thấy liếc nữ nhân này một cái: “Ta là Vệ Giới, có việc?”

Bộ dạng của nữ nhân kia đã rất khó coi rồi, nàng ta cứng ngắc nằm đó, cả người héo khô như bị tang thi hút sạch máu vậy.

Nghe thấy Vệ Giới đáp lại, nàng ta khó nhọc nâng mi mắt: “Mấy ngày… trước… chúng ta… gặp… gặp thất tỷ… tỷ… nàng… nàng còn sống… còn sống… nàng… nàng… không… không chết.”

Vệ Giới đang muốn hỏi thất tỷ của ngươi là ai thì Ngọc Ngân đã nghĩ ra trong thoáng chốc: “Nguy rồi, chúng ta đã bỏ qua chuyện này rồi, trong đám nữ nhân này còn có người của Ly gia nữa, có thể nào, nữ nhân này là người Ly gia?”

Ly gia?

Ánh mắt Vệ Giới đột nhiên thay đổi: “Thất tỷ của ngươi, là Linh Diên?”

Nữ nhân mang thai dường như sắp chết, thở rất gấp, vừa nói ra lời thì cứ như đã trút hết toàn bộ sức lực, khi Vệ Giới hỏi lại nàng ta thì nàng ta lại há hốc mồm, không thể phát ra tiếng nào.

Vệ Giới lập tức duỗi tay cho nàng ta một ít linh lực, tiếng nói của nữ nhân kia giờ mới như có như không vang lên.

“Đúng… ta là… là cửu nhi của Ly gia, có… có thể… nể mặt… nể mặt… ta là… muội muội nàng… cho ta… cho ta ra đi… nhẹ nhàng… được không?”

Ánh mắt cầu xin của nữ nhân kia đánh sâu vào lòng Vệ Giới, hắn vô thức quay đầu nhìn Ngọc Ngân: “Còn bao lâu nữa?”

Ngọc Ngân nhìn về cái bụng sắp nổ tung của nữ nhân kia, gật gật đầu với hắn: “Vậy, tiễn nàng ta một đoạn đi!”

Nữ nhân kia nghe thấy lời của bọn họ, trên gương mặt dữ tợn rốt cuộc cũng hiện lên sự giải thoát.

“Cảm ơn… cảm ơn… các ngươi!”

Kiếm chém xuống, máu đỏ tươi xét qua trước mặt hai người, kiếm của Vệ Giới đã chém đứt đầu nàng ta.

Cửu nhi của Ly gia mang theo nụ cười nhẹ nhõm giải thoát cứ vậy mà rời khỏi nhân thế.

Đến lúc này, toàn bộ người của Ly gia bỏ chạy khỏi nước Mị đã tử vong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK