- Đa tạ ân công!
Dọc đường Khấu Cửu đã thay đổi xưng hô với Đường Phong. Hiện giờ chạy thoát khỏi đám người kia giữ lại được tính mệnh khiến cho hắn cảm động đến rơi nước mắt, lại từ trong câu nói của Linh Khiếp Nhan vừa rồi có thể phân tích được một nam một nữ này sợ rằng cũng không phải là người hiền lành.
- Đây là cái gì?
Trong lúc Khấu Cửu đang mặc quần áo, Linh Khiếp Nhan lôi quần áo và đồ dùng hằng ngày ở trong bọc đồ của hắn tìm được một vật, đặt trên tay ngắm nghía hiếu kỳ không ngớt.
Đường Phong liếc mắt nhìn lại, hắn căn bản cũng không quan tâm nhưng sau một khắc thì ánh mắt của hắn giống như bị thứ kia hấp dẫn.
- Đưa cho ta xem!
Đường Phong chộp thứ đó từ trong tay Linh Khiếp Nhan cầm qua xem.
Đây chỉ là một lệnh bài, chất liệu bằng gỗ tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ. Trên lệnh bài này khắc một con kim long đang giương nanh múa vuốt, thấn thái giống y như đúc, ở trên lệnh bài cũng không có một chữ viết, căn bản không nhìn ra được chút manh mối.
Để cho Đường Phong quan tâm không phải nguyên nhân gì khác, hắn đột nhiên nghĩ tới thứ này có chút quen mắt, dường như mình đã thấy qua ở nơi nào đó.
Rốt cục đã nhìn thấy ở nơi nào đây? Đường Phong suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ nổi, mấy ngày hôm nay quá nhiều chuyện tình xảy ra, mà trong hai năm gần đây mình một mực thu phục thần binh Ngự Thần, cho dù muốn lục lọi lại ký ức cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Khấu Cửu mặc xong y phục đứng ở một bên, thấy Đường Phong đang trầm tư suy nghĩ tất nhiên không dám quấy rối.
Linh Khiếp Nhan lại không chút khách khí hỏi thăm:
- Này, đây là bảo bối huyền diệu mà ngươi cùng nữ nhân kia xem sao?
- Vâng vâng, thứ này không lọt vào mắt cô nương, chẳng qua tiểu nhân chỉ thuận lợi lấy được từ trên người một người mà thôi.
Khấu Cửu cúi đầu khom lưng nói.
Lúc trước nghe lén sát vách phòng của Khấu Cửu, Đường Phong và Linh Khiếp Nhan cũng nghe được hắn đàm luận về tấm lệnh bài này với Tiểu Thúy Nhi.
- Hừ!
Linh Khiếp Nhan cười lạnh nói:
- Có mắt như mù, chính mình tự tìm đường chết, không trách được người khác thủ đoạn độc ác!
Khấu Cửu càng nghe càng hồ đồ, chợt ánh mắt hắn sáng ngời, sợ hãi nói:
- Cô nương nói là, việc tối nay có quan hệ với khối lệnh bài này?
- Nếu không vì sao những người kia sẽ tìm tới ngươi?
Khấu Cửu suy nghĩ một lúc, sau đó mới vỗ đùi nói:
- Cô nương nói có lý, sự việc tối nay quả thật là do khối lệnh bài này gây ra, lúc đầu tiểu nhân còn tưởng rằng mình đắc tội phải đại nhân vật nào đó, hóa ra chỉ do mình tự hoang tưởng.
Khấu Cửu chỉ bất quá là một tu luyện giả Địa giai trà trộn trong Bái Nguyệt Thành mà thôi, trong các giáo phái khác không có khả năng có chút danh tiếng, thực lực bậc này không thể khiến người khác lưu ý trong lòng, nhưng vì sao laị có nhiều thế lực muốn đối phó hắn như vậy? Thậm chí trong đó còn có cao thủ Linh Giai.
Không chỉ Linh Khiếp Nhan suy đoán như vậy, Đường Phong cũng suy đoán như thế.
Chẳng qua mặc kệ tấm lệnh bài này rốt cuộc có tác dụng gì cũng không phải chuyện Đường Phong quan tậm, Đường Phong cứu Khấu Cửu cũng chỉ vì tìm hiểu tin tức mà thôi.
- Ta hỏi ngươi một chuyện.
Đường Phong nhìn Khấu Cửu nói:
- Nếu như ngươi có nửa phần lừa dối, ta sẽ đưa ngươi trở lại Bái Nguyệt Thành.
- Ân công yêu cầu, Khấu mỗ tự nhiên cố gắng hết sức.
Khấu Cửu bật dậy người lại đĩnh đạc nói.
Đường Phong mang bao vải bọc kia lôi ra, đặt vào trên tay Khấu Cửu hỏi:
- Ngươi hiểu biết nhiều, có thể biết được đồ án trên tấm vải này là do người nào sở hữu không?
Khấu cung kính nhận lấy tấm vải, hắn giơ lên ánh trăng nhàn nhạt quan sát tỉ mỉ một lúc, thần sắc không khỏi khẽ động.
Tinh thần Đường Phong mở rộng, hắn nín thở im lặng chờ đợi đáp án của Khấu Cửu.
- Thứ này có mùi thơm ngát đập vào mặt….Có lẽ là đồ vật tùy thân của nữ nhân, đồ vật mang theo trên người một thời gian sẽ nhiễm mùi vị cơ thể của người đó!
Khấu Cửu bình tĩnh nói.
- Không tồi!
Đường Phong gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên người này còn có chút nhãn lực.
Trong lúc đang chờ mong thì Khấu Cửu lại nói tiếp;
- Chẳng qua nếu ân công muốn kiểm tra đồ án trên vật này mà tìm được chủ nhân của nó thì có lẽ đã quá đề cao tiểu nhân. Chuyện tình ở trong Bái Nguyệt Thành tiểu nhân đều biết, nhưng mà cũng chỉ ở trong phạm vi này thôi, tiểu nhân chỉ biết thứ này nhất định không phải đồ vật của Bái Nguyệt Thành, nếu như nữ nhân bên trong thành đã dùng qua loại đồ án này thì tiểu nhân nhất định nhớ kỹ trong lòng.
- Chuyện này ngươi cũng biết được?
Linh Khiếp Nhan ở bên cạnh hừ lạnh không ngớt.
Khấu Cửu cười mỉa vài tiếng không dám nói tiếp.
Thần sắc chờ mong của Đường Phong không khỏi thất vọng chán nản.
Hiện giờ nghĩ lại, người chưởng quỹ của khách sạn bình dân bảo mình đi gặp Khấu Cửu tìm hiểu tin tức chỉ sợ cũng hiều lầm mình muốn tìm người trong Bái Nguyệt Thành.
Nếu như theo lời Khấu Cửu mình muốn tìm người ở trong Bái Nguyệt Thành này, lấy phương pháp của hắn xác thực có thể tìm hiểu được, nhưng mà người mình tìm kiếm căn bản không ở chỗ này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tâm tình Đường Phong bình tĩnh trở lại. Kỳ thực hắn cũng không ôm nhiều hy vọng vào Khấu Cửu, dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật trên giang hồ mà thôi, làm sao biết được chuyện tình khắp nơi được.
- Được rồi, ngươi đi đi, bây giờ không còn chuyện của ngươi nữa.
Đường Phong khoát tay áo về phía hắn.
- Ân công để tiểu nhân đi đâu bây giờ?
Khấu Cửu nhắn nhó không thôi:
- Nếu như lúc này tiểu nhân quay lại Bái Nguyệt Thành sợ sẽ bị người ta phát hiện.
- Cho nên ngươi còn muốn đi theo ta?
Đường Phong khẽ cười một tiếng chậm rãi lắc đầu.
- Cứu người cứu cho trót, đưa phật tới tận Tây Thiên, ân công cứu tiểu nhân ra khỏi biển khổ, vậy thì cứ để tiểu nhân ở bên cạnh làm giúp việc cho người, bản lĩnh khác tiểu nhân không có nhưng mà nhận biết sắc mặt người khác để nói chuyện thì cũng là hạng nhất.
- Ngươi nhìn xem sắc mặt hiện giờ của ta!
Đường Phong nhìn hắn cười cười.
- Nhìn ra cái gì không?
- A… Ha ha….
Khấu Cửu cười gượng không ngớt.
Không chờ cho Khấu Cửu nói thêm câu nào, Đường Phong nháy mắt với Linh Khiếp Nhan, hắn chợt ôm lấy vòng eo của nàng, tung người bay đi.
Âm thanh của Khấu Cửu truyền đến phía sau:
- Ân công chờ với! Ân công không nên bỏ ta a…