- Các hạ nhiều lần đến gây chuyện với Chu gia ta, rút cuộc là muốn như thế nào?
Chu Bính đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi.
Người bịt mặt hừ một tiếng nói:
- Ta muốn làm cái gì, lẽ nào các ngươi còn chưa rõ sao?
- Các hạ không nói rõ ý đồ, chúng ta làm sao tinh tường?
Chu Bính tuy hận đến mức muốn chém giết người trước mặt ngay tại chỗ, nhưng thực lực không cao bằng người ta, chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hỏi rõ ràng trước đã.
- Thiếu làm bộ biết rồi còn giả hồ đồ.
Tên đệ tử Đỗ gia bình thản nói.
Chu Chính đứng dậy, chỉ vào mũi hắn nói:
- Họ Đỗ kia, nếu ngươi đã đến Chu gia ta gây chuyện, tại sao còn úp úp mở mở? Chẳng lẽ còn sợ người khác thấy rõ diện mạo thật của ngươi hay sao?
Tên đệ tử Đỗ gia nghe vậy liền cười gằn mấy tiếng, thò tay tháo bỏ lớp mặt nạ trên mặt mình, lộ ra tướng mạo thật sự, mở miệng nói:
- Cho dù Đỗ Phong ta bị các ngươi nhìn thấy thì thế nào? Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!
Sau khi câu nói càn rỡ mà tràn ngập sát cơ vang lên, tất cả mọi người của Chu gia đồng loạt đều biến sắc, duy chỉ có Chu Chính vẫn bình thản, có Đường Phong làm chỗ dựa sau lưng, hắn làm gì còn sợ tên Đỗ Phong này nữa?
- Ồ? Hôm nay chỉ có một Thiên Giai sao? Lão đầu tử xuất hiện đêm đó đâu rồi, lẽ nào đã chết rồi?
Ánh mắt Đỗ Phong liếc nhìn qua toàn bộ mọi người, không phát hiện ra gia gia của Chu Chính, thần thái cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn hiện giờ là Thiên Giai trung phẩm, muốn đối phó với hai Thiên Giai hạ phẩm đương nhiên không hề khó khăn, nhưng mặc dù Đỗ Phong có cảnh giới, công lực lại kém cỏi, đêm đó một mình hắn đối phó với hai Thiên Giai hạ phẩm cũng phải chịu một số thiệt thòi, bị dũng khí quyết đoán sống chết đến cùng của người ta hù dọa, không thể không tạm thời rời khỏi. Hiện tại nhìn thấy thiếu đi một Thiên Giai hạ phẩm, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Đỗ Phong không phát hiện ra thân ảnh của lão gia tử Chu gia, nhưng Đường Phong lại phát hiện ra.
Lão gia tử mấy ngày không ăn uống, sắp gần đất xa trời mà Chu Chính nói lúc này đang lén lút mò tới một bên, kiềm chế khí tức trên người đến cực hạn, mặc dù xác thực bị thương, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như Chu Chính nói, lúc này hắn hành tẩu như thợ săn báo trong rừng, nhìn chằm chằm vào con mồi mà mình đã nhắm.
Lão hồ ly này thậm chí còn lừa cả mình! Đường Phong không khỏi bật cười. Lão gia tử Chu gia này có lẽ muốn bất ngờ đánh lén, cho nên mới giả vờ bị trọng thương như vậy.
Lão nhân gia đáng thương bảy tám mươi tuổi này vẫn muốn chơi mánh khóe để đối phó một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi. Tuy nhiên từ điểm này phỏng đoán, Đường Phong không khó nhìn ra quyết tâm và dũng khí của lão gia tử Chu gia, hắn đại khái muốn triệt để giữ Đỗ Phong lại hòng chấm dứt hậu hoạn!
Rất gan dạ, Đường Phong thật sự tán thưởng, đối mặt với một người có thực lực cao hơn mình, gia tộc có nội tình hùng hậu vô số lần so với gia tộc mình, vẫn dám nổi sát tâm, đây cũng không phải việc người bình thường có thể có được.
- Đỗ Phong ngươi đừng khinh người quá đáng!
Chu Chính không khỏi có chút tức giận khi nghe thấy Đỗ Phong nói xấu gia gia mình.
Đỗ Phong khẽ cười một tiếng nói:
- Các ngươi nhòm ngó công pháp Đỗ gia ta, ta há có thể lưu lại tính mạng của các ngươi?
Chu Chính oán giận vô cùng:
- Đó là do ngươi tự thua cuộc, sao có thể oán trách người khác?
- Quá trình như thế nào ta mặc kệ, ta chỉ biết hiện tại công pháp Đỗ gia đang trong tay các ngươi.
Mặc dù Đỗ Phong bị Chu Chính vạch trần, nhưng vẫn liều chết không chịu buông tha.
Chu Chính còn muốn nói chuyện, lại bị Chu Bính vung tay lên ngăn cản, Chu Bính nén giận, ôm quyền nói:
- Vị huynh đệ Đỗ gia này, công pháp ngươi đưa cho khuyển tử, hắn chưa bao giờ xem qua, Chu gia ta càng chưa có người xem qua, chi bằng bây giờ chúng ta trả công pháp lại cho ngươi, việc này xem như kết thúc? Chu Bính lấy danh dự Chu gia cam đoan, chuyện này tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài.
Thần sắc Đỗ Phong khẽ thay đổi, nhưng lại lắc đầu rất nhanh:
- Không được, công pháp trên tay các ngươi, ai biết các ngươi có xem qua hay không, có sao chép hay không.
- Nếu sau này người của Chu gia các ngươi tu luyện bộ công pháp này bị Đỗ gia phát hiện, Đỗ Phong ta làm sao gánh vác được trách nhiệm?
- Ngươi muốn như nào?
Chu Bính vốn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nào ngờ đối phương căn bản không nể mặt, nén giận đã đủ uất ức, thân là nam nhân ai không có chút huyết tính? Khi nói ra những lời này, ngữ khí đã rất bất thiện rồi.
- Hắc hắc!
Đỗ Phong mỉm cười nói:
- Phương pháp giải quyết tốt nhất là ta giết sạch các ngươi, người chết vĩnh viễn sẽ không tu luyện công pháp, tuyệt đối không để lộ bí mật.
- Càn rỡ!
Chu Bính giận dữ.
- Chu gia ta từ trên xuống dưới hơn mấy chục người, mặc dù thực lực không bằng ngươi, cũng có thể liều chết với ngươi, ngươi có can đảm cứ thử xem! Tối nay đảm bảo ngươi đến được nhưng không về được!
Hắn vừa nói, vừa tiến về phía trước một bước.
Ngược lại tam thúc Chu Hầu của Chu Chính lại nghe ra ẩn ý bên trong của Đỗ Phong, cau mày nói:
- Còn có phương pháp giải quyết khác sao?
Đỗ Phong nhìn hắn khen ngợi nói:
- Đương nhiên là có, chỉ không biết Chu gia các ngươi có đồng ý hay không thôi.
- Nói nghe xem.
Chu Hầu trầm giọng nói.
- Gả Tiểu Điệp cô nương của Chu gia các ngươi cho Đỗ Phong ta, như vậy nàng chính là đệ tử Đỗ gia, ta có truyền công pháp cho nàng ngược lại cũng không bị trưởng bối trách cứ, về phần các ngươi có học hay không, đó là trách nhiệm của nàng, không quan hệ đến Đỗ Phong ta.
Đỗ Phong nói ra biện pháp của mình.
Điều này hiển nhiên là đẩy trách nhiệm đổ lên người Chu Tiểu Điệp, sau này cho dù người của Chu gia tu luyện công pháp Đỗ gia bị điều tra ra, Đỗ Phong cũng có thể nói do Chu Tiểu Điệp tự truyền ra ngoài, đến lúc đó, người bị trách phạt chính là Chu Tiểu Điệp, còn Đỗ Phong hắn lại có thể thoát khỏi chuyện này.
Không chỉ có thế, hắn còn có thể lấy được mỹ nhân, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Lời này vừa thốt ra, Chu Bính và Chu Chính liền tức giận nói:
- Si tâm vọng tưởng!
Hai người là phụ thân và ca ca của Tiểu Điệp, làm sao có thể đồng ý loại yêu cầu vô căn cứ như vậy?
Đỗ Phong trầm mặt nói:
- Vậy thì không còn gì để nói, tối nay Chu gia các ngươi sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
- Đợi đã!
Chu Hầu nhìn thấy Đỗ Phong muốn động thủ, vội vàng ngăn cản, quay đầu nhìn Chu Bính nói:
- Đại ca ngươi không suy nghĩ sao?
Chu Bính nghiêng đầu, giận dữ nhìn Chu Hầu nói:
- Chuyện này còn cần suy nghĩ cái gì?
Chu Hầu né tránh ánh mắt, mở miệng nói:
- Đại ca, ta biết rõ khuê nữ là bảo bối của ngươi, nhưng con gái dù sao cũng phải đi lấy chồng. Nếu sau này gả nó cho một tiểu thương, vậy chi bằng gả cho vị tiểu ca Đỗ gia này, tiểu ca Đỗ gia mặc dù còn trẻ, nhưng thực lực cao thâm, tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy, rất xứng với Tiểu Điệp nhà ta.
Nghe thấy lời này, Đỗ Phong vội vàng đứng thẳng người lên.
Chu Hầu mới mở miệng, những người khác cũng xúm lại khuyên bảo Chu Bính. Bọn họ vốn không vui vì chuyện Chu Chính và Chu Tiểu Điệp dẫn tai họa về nhà, khiến bọn họ cũng chịu liên quan. Bây giờ nhìn thấy có phương pháp giải quyết hòa bình, đương nhiên là cầu còn không được.
Nếu không có ai nguyện ý làm đối thủ của kẻ bản thân không cách nào chiến thắng thì đêm nay thật sự sẽ phải đổ máu tại chỗ. Trước tình cảnh có liên quan đến tính mạng, những thứ như cốt khí và tôn nghiêm đôi khi có thể bị vứt bỏ.
- Được được được.
Chu Bính tức giận đến mức toàn thân phát run, chỉ vào Chu Hầu nói:
- Các ngươi trợn to mắt chó lên mà xem, người này có chỗ nào là tuấn kiệt trẻ tuổi? Các ngươi bảo ta gả con gái cho loại tiểu nhân hèn hạ này, lương tâm các ngươi đều bị cẩu ăn hết rồi sao?
Một đám người bị Chu Bính chửi rủa không ngóc đầu lên được.
Chu Hầu nhỏ giọng nói:
- Phiền toái này là do chính cô ta gây ra, bây giờ bản thân cô ta có thể giải quyết, tại sao lại không đồng ý, con gái đều là hàng bồi thường….
- Câm miệng!
Chu Chính nắm chặt nắm đấm, lúc này hắn căn bản bất chấp phạm thượng cái gì hay không, nổi giận gầm lên một tiếng với Tam thúc của mình.
- Chu bá phụ, nếu Tiểu Điệp cô nương thật sự gả cho ta, Đỗ Phong cam đoan sau này sẽ đối đãi thật tốt với nàng. Tính ra, tiểu gia tộc Chu gia các ngươi có thể kết thông gia với Đỗ gia, cũng coi nhu tổ tiên các ngươi để phúc cho rồi.
Đỗ Phong cười đắc ý.
Trong mắt hắn, xem ra bản thân đã nắm được Chu gia, đối diện với những người kém cỏi hơn mình, chỉ vẹn vẹn có một Thiên giai còn bị thương không nhẹ, làm sao có thể đánh thắng được mình?
Trong phòng Đường Phong, không biết Chu Tiểu Điệp đã tỉnh dậy từ lúc nào, Đường Phong nãy giờ mải chú ý đến tình huống bên ngoài, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân mới giật mình cảnh giác.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Chu Tiểu Điệp trắng bệch, nắm chặt nắm đấm, thân thể mềm mại run rẩy, nước mắt chực chờ rơi xuống, nhưng vẫn cố kìm nén.
- Nàng nghe thấy rồi sao?
Đường Phong thở dài mở miệng hỏi.
Chu Tiểu Điệp khẽ gật đầu, cắn chặt hàm răng, đầu ngón tay bị miết đến trắng bệch, có thể nhìn ra, tiểu cô nương đã bị những người thân của mình làm tổn thương sâu sắc.
- Đừng để ý, thế gian luôn luôn có một số chuyện phiền lòng. Nhìn theo hướng tốt, nhân cơ hội này xem như nàng có thể nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Đường Phong an ủi.
- Ta không thèm để ý.
Chu Tiểu Điệp chậm rãi lắc đầu
- Ca ca và phụ thân che chở cho ta, như vậy là đủ rồi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Đường Phong đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Chu Tiểu Điệp thuận thế vùi đầu vào lồng ngực Đường Phong, cuối cùng khóc nấc lên:
- Sao bọn họ có thể như vậy?
Nước mắt nàng lập tức làm ướt quần áo Đường Phong.
Đường Phong nheo mắt, trong mắt hắn hiện lên một tia sát cơ.
Sau khi khóc thật lâu, Chu Tiểu Điệp mới dần dần bình tĩnh lại, Đường Phong nói:
- Nàng chờ ở đây, ta đi một lát.
Chu Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Đường Phong đi ra ngoài cửa, khi đi ngang qua một chỗ, thuận tay vỗ lên lưng lão gia tử Chu gia đã ẩn nấp ở đó rất lâu, rót một luồng cương khí đi vào, kìm giữ khí tức của lão gia tử nói:
- Xin bớt giận, khí huyết của ngươi quay cuồng rất lợi hại.
Lão gia tử Chu gia giật mình kinh hãi, hắn trốn ở đây nghe lén và nhìn trộm đã rất lâu, cũng đã thấy rõ bộ mặt xấu xí của những người trong nhà mình, trái tim cũng bị tổn thương sâu sắc, vừa rồi thiếu chút nữa ngừng thở, nếu không nhờ luồng cương khí kia của Đường Phong, nói không chừng hắn thật sự bệnh không dậy nổi rồi.
Nhưng điều khiến lão gia tử Chu gia khiếp sợ nhất chính là, Đường Phong đi đến sau lưng hắn mà hắn không cách nào phát giác, nhìn qua bóng lưng của Đường Phong, lão gia tử Chu gia cảm thấy mê man, người kia là ai? Chu gia không có người này.
Trong đình viện, Đỗ Phong vẫn bình thản đứng ở đó, thưởng thức nội chiến của Chu gia. Đám người Chu gia vẫn không ngừng cãi lộn với hai cha con Chu Chính và Chu Bính.
Bỗng nhiên, sau lưng đám người Chu gia xuất hiện một đạo thân ảnh đang chậm rãi bước về hướng Đỗ Phong.
Tiềng ồn ào chợt dừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người tựa hồ đều bị cuốn theo bước đi của Đường Phong, nguyên một đám kinh ngạc dõi theo hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Chỉ có vẻ mặt của Chu Chính đầy vui mừng, hắn biết rõ đây là Đường Phong muốn xuất thủ.
Đường Phong cúi đầu bước ra, đình viện Chu gia sau lưng thế lửa vẫn đang hừng hực thiêu đốt, kéo bóng dáng của hắn thật dài. Trong lúc nhất thời Đỗ Phong lại không thấy rõ diện mạo của Đường Phong, chỉ là đột nhiên có một người xuất hiện, vì vậy tất cả mọi người đều lập tức cảnh giác.
Đỗ Phong cũng không ngoại lệ, hắn rút vỏ kiếm của thanh trường kiếm rẻ tiền mà mình mua được, bày ra một tư thế uy phong lẫm liệt, nghiêm nghị hét lên với Đường Phong:
- Ai? Không muốn chết thì đứng ở đó!
Thế nhưng kiếm của hắn vừa mới ra khỏi vỏ, một ngọn phi đao cũng đã xuyên qua cổ tay cầm kiếm của hắn, không có ai nhìn rõ ngọn phi đao này xuất hiện như thế nào, mọi người chỉ nghe thấy trong không trung truyền đến một âm thanh yếu ớt, Đỗ Phong thảm thiết kêu lên, toàn bộ tay phải sau khi bị một luồng đại lực nhếch lên, trường kiếm rời khỏi tay, bay vào giữa không trung tối đen không thấy bóng dáng, thân thể càng không bị khống chế xoay tròn nửa vòng, vung ra một chùm huyết châu sáng lạn.
Thân thể của hắn còn chưa đứng vững, một đại thủ đã bóp lên trán hắn, cương khí hộ thân vừa mới được vận khởi phảng phất đã giống như bọt xà phòng trực tiếp nứt vỡ, cả người Đỗ Phong càng giống như bị một gậy quật ngã, thân thể không bị khống chế bắn ngược ra sau.