Đường Phong quay đầu lại, nhìn về phía Đường Tử Thư. Nếu Lục tỷ không nhắc tới Đường Hổ, vậy khác nào nói lần này hắn không có thể đến Bố gia trang.
- Tình hình khá tốt, chỉ có điều thương thế chưa lành, còn chưa thể tham gia vào cuộc tranh tài trong gia tộc, bởi vậy lúc này mới cần Thập thất đệ tới thế thân.
Đường Tử Thư đáp.
- Đệ tử trong nhà không tín nhiệm đệ cho lắm.
Đường Điểm Điểm líu ríu như con chim sẻ:
- Bọn họ nghe nói muốn đệ tới thay thế Đường Hổ tham chiến, rất nhiều người đều cảm thấy không phục. Nhất là các trưởng lão chấp sự, nói không thể đặt quyền lợi của cả gia tộc lên người một đệ tử mới đạt Thiên Giai hạ phẩm. Nếu không phải hai vị gia vẫn cương quyết giữ ý kiến trước mặt mọi người, rất khả năng sẽ chọn đệ tử khác lên võ đài. Thập thất đệ, lần này đệ cần phải biểu hiện cho thật tốt, để những người đó phải câm miệng!
- Đổi lại là ta, ta cũng không dám đặt tiền cược đặt vào một đệ tử mới đạt Thiên Giai hạ phẩm.
Đường Phong khẽ cười nói. Đây cũng là lẽ thường tình. Cuộc tranh tài trong gia tộc trong bao năm qua, đã bao giờ có đệ Thiên Giai hạ phẩm đệ tử lên võ đài chứ? Thiên Giai trung phẩm đều là bia đỡ đạn. Gác trưởng lão chấp sự trong gia tộc phản đối như vậy, cũng là suy nghĩ cho gia tộc, cũng không phải nhằm vào Đường Phong.
- Ta tin tưởng đệ.
Đường Tử Thư nhìn Đường Phong.
- Đêm hôm đó, nếu cả bốn người chúng ta có thể thu hoạch lớn như vậy trong hành trình tới Chung Linh cốc, thì cuộc tranh tài trong gia tộc lần này, Thập thất đệ tham gia vào khẳng định cũng sẽ có kết quả như vậy.
- Ta sẽ cố gắng hế sức.
Đường Phong gật đầu.
- Đi vào trong rồi hãy nói tiếp đi.
Đường Điểm Điểm kéo cánh tay Đường Phong, đưa hắn vào bên trong, vừa đi vừa nói:
- Lúc này Ngũ thúc và Ngũ thẩm ở trong nhà, hai người bọn họ đã nhiều tháng nay không gặp đệ, hẳn là rất nhớ.
Đường Phong cùng Đường Điểm Điểm và Đường Tử Thư vào tới sân, còn chưa vào tới nhà, Đường Điểm Điểm đã gọi ầm lên:
- Ngũ thúc, ngũ thẩm, Thập thất đệ tới rồi.
Sau lát sau, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô liền xuất hiện ở trước mặt Đường Phong, nét mặt của hai người đều lộ vẻ mừng rỡ.
Đường Đỉnh Thiên cười nói:
- Phong nhi, con tới thật là đúng lúc.
Diệp Dĩ Khô có chút oán trách nói:
- Hơn hai tháng nay con đã chạy đi đâu? Vì sao tìm khắp nơi đều không thấy tin tức của con?
Tất nhiên, bọn họ tìm không ra tin tức gì bởi vì hơn hai tháng này, Đường Phong và Trang Tú Tú đều ở dưới Vân Hải Chi nhai, có quỷ mới có thể nghe được tin tức của họ.
- Có chút chuyện ngoài ý muốn.
Đường Phong không dám kể lại tình hình thực tế. Trong Vân Hải Chi nhai quá mức nguy hiểm. Mặc dù là cao thủ Linh Giai rơi xuống trong đó cũng không có cách gì vận dụng cương khí, hơn nữa trong cơ thể mình bây giờ còn mang kỳ độc. Nếu nói cho bọn họ về tình hình thực tế chỉ sợ sẽ khiến bọn họ càng thêm lo lắng mà thôi.
- Tới là tốt rồi, trước tiên cứ về phòng đi đã!
Đường Đỉnh Thiên quan sát. biết Đường Phong không muốn nhiều lời, tự nhiên sẽ không tiếp tục gặng hỏi.
Cả một dày nhà chỉ có vài người của Đường gia ở lại. Mỗi người một gian phòng. Vừa nghe tin Đường Phong đến đây, Đường Tuấn và Đường Long cũng từ trong phòng đi ra.
Hai tháng không gặp, hình như thực lực của Đường Long đã tăng tiến không ít. Trong mắt lộ ra tinh quang, so với trước kia có vẻ tinh thuần hơn rất nhiều. Không chỉ thực lực của Đường Long tăng thêm, mà ngay cả Đường Điểm Điểm và Đường Tử Thư cùng vậy.
Xem ra này mấy tháng qua. bọn họ đã sử dụng linh thạch tu luyện, bằng không hiệu quả cũng sẽ không rõ rệt như vậy.
về phần Đường Tuấn thì còn thay đổi lớn hơn nữa. Lúc Đường Phong mới gặp hắn. hắn như một thanh kiếm sắc vừa được rút ra khỏi võ, rất sắc bén. khiến cho người khác không thể nhìn thẳng vào hắn. Nhưng mới qua mấy tháng bế quan tu luyện, hiện tại thoạt nhìn hắn hoàn toàn khác hẳn. vô cùng bình thản, nếu không phải cương khí trên người nhiều lúc tự động truyền ra. thì nhìn hắn căn bản không khác với người bình thường không hề tu luyện là mấy.
Nhưng chính cảm giác kỳ quái này, lại làm cho người khác cảm thấy hắn mạnh hơn trước rất nhiều.
Trước kia trên con đường tu luyện thiên kiếm Đường Phong thuận miệng nói vài câu. vốn định đánh thức Đường Tuấn một chút lại không nghĩ rằng lại khiến hắn để ý đến một loại kiếm đạo khác. Mấy ngày nay hắn một mực bế quan, chắc cũng là có thu hoạch lớn, nếu không cũng sẽ không trở nên trầm lặng như vậy.
Mấy huynh đệ tỷ muội bọn họ tụ tập một chỗ, cùng hàn huyên vài câu. sau đó Đường Long lại xoay người đi vào trong phòng tiếp tục tu luyện. Trận thi đấu sắp tới, nên hắn càng chăm chỉ luyện tập hơn trước rất nhiều.
Đường Điểm Điểm ở phía sau hắn dùng sức quơ nhỏ nắm tay, khiến cho người ta phải bật cười.
- Được rồi Phong nhi, đây là thẻ bài của con!
Đường Đỉnh Thiên đưa tới một thẻ bài được chế tạo bằng vàng ròng. Đường Phong tiếp nhận, đã nhìn thấy mặt trên của thẻ bài có hình long phượng múa. có khắc một chữ lớn: "Đường!"
- Cái này phải luôn mang theo bên người. giữ aìn cho cẩn thận, nghìn vạn lần đừng đánh mất. Đây là thể căn cứ xác minh tư cách dự thi. Khi con muốn rời khỏi toàn viện tử này cũng cần dùng đến nó.
- Vâng.
Ngày hôm nay, Đường Phong đã lành hội một cách sâu sắc về lợi thế của đệ tử Bố gia, tất nhiên cũng hiểu rõ tác dụng của tấm thẻ bài này.
- Ta cũng có!
Đường Điểm Điểm cùng khoe tấm thẻ bài của mình như khoe một vật quý, lắc qua lắc lại trước mặt Đường Phong.
Chỉ còn có ba ngày nữa là tới cuộc tranh tài. Hiện tại mọi người cũng không có việc sỉ; ngoại trừ tu luyện chính là đi dạo. Đường Phong đang định đi dạo để làm quen một chút về sân nơi diễn ra cuộc tranh tài, thế nhưng theo như lời của Đường Đỉnh Thiên, cuộc tranh tài trong gia tộc lần này, cũng không chỉ là so tài về công phu quyền cước, còn có đủ các loại khảo nghiệm cổ quái hiếm lạ, bởi vậy sân diễn ra cuộc tranh tài đang được bảo mật. ngay cả hắn cũng không biết vị trí cụ thể của sân đó ở đâu.
Đường Phong cùng đành không đi nữa.
Buổi tối đến, người của Bố gia đưa tới thức ăn. rượu ngon món ngon, cái gì cần có đều có. Bố gia làm như vậy là lấy tư cách là chủ nhà để tiếp đài, chỉ có điều những người này cũng không mê mỹ thực, chỉ nếm qua mấy miếng liền cho thu dọn đi.
Ản cơm tối xong, Đường Phong đi vào trong gian phòng của mình khoanh chân ngồi xuống giường.
Ngược lại, hắn không cần tu luyện khổ cực giống như Đường Long vậy, Vô Thường Quyết đã tự chủ động vận chuyển, tu luyện hay không không khác biệt nhiều. Hắn chỉ muốn kiểm tra cẩn thận một chút về chất độc kỳ lạ trong cơ thể của mình. Mấy ngày nay do gấp rút đi đường; tuy rằng biết trong cơ thể có chất độc, nhưng chưa có thời gian tìm hiểu nghiên cứu sâu về chất độc này.
Nếu bản thân mình có thể ép được độc tố ra ngoài được thì tốt, nếu mà ép không ra, cũng chỉ có dựa theo phương pháp của Độc vương đi Khổ Thủy thành tìm Thương Hàng Đỉnh.
Nhắm mắt tập trung tinh thần, Đường Phong rất nhanh chóng phát hiện độc tố kia giống như một mảng tơ tằm dừng lại trong đan điền của mình đan điền. Độc tố này rất kỳ lạ, cứ nàm yên trong đan điền, đối với bản thân mình cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì, cũng không cản trở việc vận công hay chiến đấu của Đường Phong. nhưng đây chỉ là hiện tượng tạm thời. Bất cứ độc tố nào cũng gây nguy hại đối với cơ thể của người bị nhiễm độc, bất quá chỉ khác nhau về thời gian lưu lại ngầm trong cơ thể là dài hay ngắn mà thôi. Đường Phong là cao thủ dùng độc, trong lòng tự nhiên biết rõ ràng về điều này.
Hắn dám khẳng định, nếu mình mặc kệ không quan tâm tới chất độc này, cuối cùng đến một lúc nào đó nó sẽ làm cho mình sống không bằng chết!
Hơi vận chuyển Vô Thường Quyết, kéo cương khí trong cơ thể bao chung quanh độc tố, cũng không thấy bất cứ điều gì khác thường. Đợi một lát sau, Đường Phong dùng lực ép mạnh, ý đồ dùng cương khí của bản thân bao vây lấy độc tố, rồi ép nó ra bên ngoài cơ thể.
Nhưng vừa mới động khẽ thì độc tố đột nhiên có phản ứng mãnh liệt, nó như một sinh vật sống, trực tiếp hút hết cương khí mà Đường Phong đã dùng để bao quanh nó. Trong nháy mắt cương khí này hầu như không còn nữa, độc tố đã lớn mạnh hơn vài lần, nhưng lại vẫn không ngừng hấp thu cương khí và càng lúc càng lớn mạnh.
Sao có thể như vậy được? Trong lòng Đường Phong cảm thấy hoảng sợ, vộ vàng dừng động tác, trong nháy mắt độc tố kia cũng ngừng lại. Lúc này mặc kệ cương khí chảy qua nó, nó cũng lặng yên không chút động tĩnh gì.
Tóm lại đây là chất độc gì vậy? Vì sao hình như có cảm giác giống như có linh hồn. Nếu bản thân mình không nhằm vào nó thì hoàn toàn yên ổn vô sự, chỉ khi nào nhằm vào nó, nó sẽ hút hết cương khí lại càng không ngừng lớn mạnh.
Như vậy cũng thật khó khăn, nếu không dùng cương khí bao quanh, căn bản mình không thể ép được độc tố ra ngoài, nhưng nếu dùng cương khí bao vây, sẽ chỉ làm cho nó càng lúc càng lớn. Nguy hiểm đối với mình mà nói cùng càng ngày càng mạnh!
Trầm tư một lát, Đường Phong thử vận dụng tinh thần lực kéo độc tố ra, nhưng vẫn không hề có hiệu quả.
Phương pháp Giải độc không ngoài hai loại, một loại là ép chất độc ra ngoài cơ thể, cách khác chính là tìm kiếm giải dược thích hợp để trung hỏa chất độc. Phương pháp thứ nhất Đường Phong đã thử qua, căn bản không có tác dụng. ngược lại còn làm cho chính mình lo lắng hãi hùng. Mà phương pháp thứ hai thì càng không cần phải nói tới. Tóm lại độc tố dùng các vật liệu gì để phối hợp thì Đường Phong cũng còn không rõ lắm, tự nhiên không thể điều phối ra được giải dược thích hợp có tính trung hỏa chất độc đó.
Hoàn toàn không có cách nào, Đường Phong căn bản không nghĩ bản thân mình có một ngày lại bị chất độc làm cho bối rối như vậy.
Nhưng nghĩ lại, dù sao đây cũng là độc dược do Độc vương Thương Bất Khải điều chế ra, ngay cả Cao thủ Linh Giai cũng còn không chịu nổi, mặc dù thân thể mình có thể kháng được phần lớn các chất độc, nhưng vẫn không thể chống lại chất độc của Độc vương.
Thương Bất Khải ơi Thương Bất Khải, đã chết rồi còn muốn hại người khác! Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong cái rủi có cái may, chất độc cũng không ảnh hưởng tới việc vận công và chiến đấu của Đường Phong. hắn có thể lấy toàn lực để tham dự cuộc tranh tài trong gia tộc.
Sau cuộc tranh tài, đi tới Khổ Thủy thành, bất luận như thế nào cũng phải tìm cho bằng được Thương Hàng Đỉnh! Trong lòng Đường Phong đã quyết như vậy.
Đêm khuya thanh tĩnh, cả dày nhà tĩnh mịch. Đường Phong thấy chán nản, đứng lên đi ra ngoài.
Hẳn cũng chỉ muốn ra ngoài đi dạo giải sầu mà thôi, không ngờ rằng mới
ra khỏi viện, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Vừa quay đầu nhìn lại, hắn liền thấy Đường Điểm Điểm lén lút đi từ bên trong ra, vừa đi vừa cảnh giác quay đầu lại nhìn, chẳng khác gì kẻ trộm, sợ bị người khác bắt gặp.
Đường Phong cau mày nhìn nàng, chờ nàng đi tới gần mình mới ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi:
- Lục tỷ, tỷ làm gì vậy?
Đường Điểm Điểm nhất thời hoảng sợ, khi nghe được là tiếng của Đường Phong, vội vàng bịt miệng Đường Phong, ngoài miệng còn thở dài một tiếng.
- Trời tối thế này Lục ti còn muốn đi đâu?
Rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể truyền âm hỏi.
- Đi ra ngoài mua sắm!
Đường Điểm Điểm làm ra tư thế một con cá bơi trong biển rộng, con chim bay lượn trên trời cao, cùng lúc dùng truyền âm trả lời.
- Không ai ngăn cản tỷ, sao tỷ phải len lén vụng trộm như vậy làm cái gì?
Đường Phong không nhịn được khẽ cười thành tiếng.
- Cứ đi ra ngoài trước sau đó sẽ nói sau.
Đường Điểm Điểm lôi kéo Đường Phong, nhẹ nhàng bước ra khỏi viện.
Hai người Đường Phong cùng Đường Điểm Điểm giống như kẻ trộm đi khỏi sân viện, sau khi chạy hơn mười trượng, hai người mới dừng lại. Đường Điểm Điểm thở phì phò từng tiếng một, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn và kích động.
- Thật hồi hộp!
Đường Điểm Điểm vỗ nhẹ vào ngực mình.
Đường Phong cười nói:
- Tỷ hồi hộp cái gì? Cũng không phải là đang đến Bố gia ăn trộm, bộ dạng của tỷ bây giờ mà bị đệ tử Bố gia thấy được khẳng định cũng sẽ bị vặn hỏi cho xem.
Đường Điểm Điểm bĩu môi nói:
- Người ta chỉ là muốn đi mua sắm, hơn nữa ta còn có thẻ bài, bọn họ dám vặn hỏi, ta sẽ đánh cho tới khi cả mụ mụ của bọn họ cũng không nhận ra được mới thôi.
- Ta biết rồi, tỷ sợ phụ mẫu ta biết tỷ không chịu luyện công mà bỏ đi chứ
gì?
Trong lòng Đường Phong hiểu rõ, cuộc thi tài sắp diễn ra, mấy thành viên tham chiến của Đường gia đều đang chịu khó tu luyện. Lúc này tỷ ấy chạy đi chơi tự nhiện có chút không hợp thời.
Lục tỷ nghe vậy liền thè lưỡi:
- Ngược lại ngũ thúc, ngũ thẩm sẽ không nói gì ta, ta chỉ sợ đại ca và nhị ca... Người ta thật vất vả mới đến được đây, hơn nữa ở đây lại náo nhiệt như vậy, chỉ muốn ra được mua sắm một chút thôi mà.
Đúng là tâm tính của một tiểu cô nương! Đường Phong tự nhiêm cảm thấy không cười nổi. Mình ra ngoài bởi vì không có việc gì làm, cơ thể nhiễm độc tố nên trong lòng cảm thấy phiền muộn, mà Lục tỷ lại chỉ vì muốn xem náo nhiệt mà thôi. Chắc ban ngày nàng không dám ra đây, chỉ đành chờ đến buổi tối, đêm khuya vắng người mới len lén chuồn ra ngoài.
- Nhưng bây giờ có Thập thất đệ đi cùng ta sẽ không cần phải lo lắng nữa. Nếu như đại ca, nhị ca định giáo huấn ta, khẳng định sẽ phải nể mặt đệ.
Đường Điểm Điểm vừa nói vừa kéo tay Đường Phong, hăng hái nói:
- Đi thôi, Lục tỷ đưa đệ đi xem náo nhiệt, mấy ngày nay phải kìm chế thật khổ.