Có thể thấy được, Lục tỷ đối với đôi bàn tay của Tiểu Điệp cô nương kia thật sự là lưu luyến không thôi. Trước khi đi còn nhỏ giọng căn dặn Chu Tiểu Điệp:
- Ngày mai Tỷ tỷ sẽ trở lại gặp ngươi.
Chu Tiểu Điệp không mặn không nhạt mà đáp lại một tiếng.
Đâu chỉ Lục tỷ lưu luyến, Đường Phong đã sớm bị thu hút, hắn quay đầu nhìn Lục tỷ, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ ác độc giết chết Lục tỷ, sau đó mượn hình dạng của nàng đi sờ xương tay của Chu Tiểu Điệp.
Ý niệm này vừa xuất hiện, Đường Phong đã hổ thẹn muốn chết, vội vàng chửi bới mình một tiếng biến thái không ai bằng. Đột nhiên Đường Phong nảy ra một ý nghĩ, ánh mắt hắn sáng ngời. Đây quả là một phương pháp tốt để tiếp cận với Chu Tiểu Điệp. Bản thân mình có khung xương nhỏ, trong người lại có vô số linh hồn phụ nữ, mình hoàn toàn có thể sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn mượn hình dạng của một người phụ nữ. Bất quá nếu nói như vậy, thực sự có vẻ không được tự nhiên cho lam. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Đường Phong thật sự cũng làm không được.
Đi tới quầy hàng của mấy người đệ tử Đường gia bang chi, Lục tỷ căn dặn bọn họ một tiếng, nói bọn họ lưu lại mấy binh đan dược để tu luyện chờ Chu Chính tới thì bán cho hắn. Sau đó hai người liền đi về phía người Đường gia đang ở.
Đêm nay đi dạo, thuần túy chỉ là nhìn xem náo nhiệt mà thôi, vốn có thể mua chút la ngọc thạch, nhưng bị đám người Chung gia quấy rối cũng không mua được.
Còn chưa đi đến sân, Đường Phong đã thấy cách đó không xa có một bóng người vạm vỡ đang lo lắng đi qua đi lại.
Nhưng Lục tỷ tương đối cảnh giác, không khỏi quát một tiếng:
- Người nào đang lén lút ở đó?
Nghe được giọng nói của Đường Điểm Điểm, bóng người cường trắng kia vội vã đi tới, vừa đi vừa cao giọng nói:
- Là ta là ta!
Đường Phong nhướng mày, có chút ngạc nhiên phát hiện bóng người vạm vỡ này chính là đại hán râu dài vừa bán la ngọc thạch. Hắn ở chỗ này làm cái gì?
- Rốt cuộc hai vị đã trở về.
Đại hán râu dài bước nhanh đi tới trước mặt Đường Phong, nét mặt lộ vẻ nghiêm trọng mà khiêm tốn, quay sang người ngây ngô với Đường Phong hai tiếng.
- Ngươi tìm chúng ta có việc gì?
Đường Phong nghi ngờ nhìn hắn.
Đại hán râu dài cười một tiếng, cung tay làm lễ với Đường Phong nói:
- Tại hạ vì việc vừa rồi muốn nói một lời xin lỗi với huynh đài, còn mong huynh đài đừng trách.
- Không có gì trách móc hay chê bai cả, chính là ngươi mắt mù, rõ ràng có thể bán cho chúng ta theo giá gốc, ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn tiện nghi cho Chung gia, người bị thiệt chính là ngươi chứ không phải là chúng ta.
Đường Phong không tiếp lời, ngược lại Đường Điểm Điểm đứng ở bên cạnh không nhịn nổi mà nói.
Đại hán râu dài xấu hổ cười gượng:
- Ài, tình nguyện đắc tội quân tử, chứ không thể đắc tội với tiểu nhân mà. Giang hồ quá mức hiểm ác và đáng sợ, vừa rồi Giang mỗ cũng là bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Ta cũng không muốn bị người không công chiếm mất tiện nghi, càng muốn đem mấy người Chung gia thiên đao vạn quả, thế nhưng... Tình thế như vậy, thật là bất đắc dĩ.
Đại hán râu dài chỉ một câu lặng lẽ vỗ mông ngựa, nói xong cùng rất cẩn thận, phối hợp với biểu tình khổ đại thù thâm, vô cùng oán giận, kể khổ với Đường Phong về cuộc sống của một người của gia tộc nhỏ thường xuyên bị người khác chà đạp.
- Ta biết.
Đường Phong khẽ cười một tiếng.
- Giang huynh nói cũng có lý.
Ban nãy, Đường Phong còn nghĩ này đại hán râu dài không tục tằng giống như vẻ bề ngoài. Hiện tại hắn phát hiện, người này quả thực rất thông minh, đại khái là khi mình và Lục tỷ đi rồi liền tìm người hỏi nơi Đường gia đang ở, sau đó vẫn đứng chờ đợi ở chỗ này.
Hắn sợ Chung gia, tự nhiên cũng sẽ sợ Đường gia! Nếu Đường Phong không vui, hắn cũng sợ sau này sẽ gặp họa, tự nhiên muốn chờ ở đây để nói rõ ràng với Đường Phong. Mà một câu tình nguyện đắc tội quân tử, cùng chớ để đắc tội với tiểu nhân, càng trực tiếp đặt phạm trù quân tử lên người Đường Phong. Chẳng lẽ Đường Phong còn không biết xấu hổ đi tính toán với hắn?
Ngày hôm nay hiểu được đệ tử gia tộc nhỏ sống cùng khá là gian nan,
Đường Phong cũng không muốn chỉ vì vậy mà khiến đối phương chờ đợi lo lắng cả ngày, chỉ trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Giang huynh...
- Ta tên là Giang Xuyên, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của huynh
đệ!
Đại hán râu dài thấy giọng điệu của Đường Phong binh thản, gánh nặng vẫn giữ ở trong lòng cũng được buông xuống. Sự thực chứng minh con mát của hắn không nhìn nhầm người. Lúc đó nếu bán la ngọc thạch cho Đường Phong, thì mấy người đệ tử Chung gia cũng sẽ không binh dị gần gùi mà nói vậy với hắn.
- Đường Phong.
Đường Phong gật đầu, lại chỉ vào Đường Điểm Điểm nói:
- Đây là Lục tỷ của ta - Đường Điểm Điểm.
- Ra mắt Đường huynh, ra mắt Điểm Điểm tiểu tỷ!
Thái độ của đại hán râu dài rất cung kính, Đường Phong chào đáp lễ. Lục tỷ hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn có chút tức giận với cách làm của Giang Xuyên.
Giang Xuyên vừa cười vừa lấy từ trong người ra hai khối la ngọc thạch, mở miệng nói:
- Hai khối thạch này ta luôn giữ ở bên người, nếu Đường huynh và Điểm cô nương không chê, xin hãy nhận lấy.
Đường Phong nở nụ cười, biết nếu minh không nhận sợ là đối phương cũng sẽ khó ăn khó ngủ, nên không chối từ, trực tiếp đưa tay ra tiếp, rồi đưa cho Lục tỷ.
- Giang huynh, nói thật, ta cũng không dùng gì đến la ngọc thạch, huynh không bán cho ta cũng không cần suy nghĩ làm gì. Buôn bán quan trọng là ngươi tinh ta nguyên. Sau này Đường Phong cũng sẽ không làm bất cứ điều gì gây bất lợi cho huynh, về điểm này mong huynh cứ yên tâm.
Những lời Đường Phong chưa nói hiện giờ đã thẳng thán nói ra.
Giang Xuyên xấu hổ vò đầu, cười một tiếng nói:
- Đường huynh quả nhiên người chân thật nói lời thẳng thắn, nói vậy khiến lão Giang ta vô cùng xấu hổ... Là lão Giang đã lấy lòng tiểu nhãn mà đo lòng quân tử.
Điều cần phải nói cùng đã nói, Đường Phong đoán đối phương hẳn là sẽ không nữa suy nghĩ lung tung, sợ mình trả thù hắn nữa, liền ôm quyền nói:
- Đêm đã khuya, hẹn lúc khác gặp lại.
Giang Xuyên nghiêm mặt trả lời:
- Ta thấy bên hông của Đường huynh và Điểm cô nương có giát thẻ bài, chác hai người đều được chọn là người tham chiến cuộc tranh tài trong gia tộc lần này. Lão giang không biết nói gì, chỉ có thể chúc Đường huynh và Điểm cô nương tại cuộc tranh tài trong gia tộc vừa ra ưận đã đánh tháng giòn giã, đi đến đâu tháng đến đó, chiến được giải nhất, để mấy gã ranh con kia phải chảy nước miếng mà thèm khát.
- Cảm ơn câu nói của huynh!
Đường Phong ha hả cười, dân Lục tỷ xoay người đi vào bên trong.
Mới đi được vài chục bước, phía sau đột nhiên lại truyền đến tiếng gọi của Giang Xuyên:
- Đường huynh chậm lại đã.
Đường Phong nhướng mày, quay lại nhìn hắn. Trong lòng thầm nghĩ sao người này cứ dây dưa không dứt như vậy? Chính mình đã nói rất rồ rằng, hắn không để ý đến chuyện la ngọc thạch, cũng không muốn làm người ác.
Giang Xuyên bước nhanh đi tới trước mặt Đường Phong, mở miệng nói:
- Chỗ la ngọc thạch là ta vô ý phát hiện được trong núi sâu, có hai viên đá lớn, trong đó một viên bị ta tách ra, bên trong có đủ loại hình dạng điêu khác, còn một viên khác Đường huynh cùng đã thấy qua, chỉ có điều mấy thứ này đều đã lấy mất.
Thấy sắc mặt Đường Phong âm ưầm lợi hại, Giang Xuyên vội vàng nói:
- Cùng lúc phát hiện này hai khối la ngọc thạch ngày, Giang mỗ còn phát hiện một khối đá khác...
-Hả?
Hai hàng lông mày của Đường Phong liền nhíu lại, sắc mặt đầy vẻ quan tâm:
- Là đá loại nào?
Giang Xuyên không khỏi thở phào nhẹ nhòm, đáp:
- Giang mỗ cũng chưa từng thấy qua, có một khối lớn như vậy!
Vừa nói, Giang Xuyên đưa hai tay lên mở rộng làm tư tế như đang ôm một người.
- Ta vận công để chém, cũng không chém được, nhưng này tảng đá rất mềm, không giòn... Hơn nữa, có chút giống với da người.
Đường Phong vốn đang hăng hái bừng bừng chợt lại mất hứng. Nếu tảng đá rất mềm, nói cách khác tính chất cũng không tốt, giống như la ngọc thạch cũng không thể dùng để rèn vũ khí.
Đang muốn mở miệng nói, Linh Khiếp Nhan lại vội vàng nói:
- Phong ca ca, hỏi hắn xem tảng đá này có phải là có thể hấp thu cương khí.
Trong lòng Đường Phong khẽ chấn động trước câu nói của Linh Khiếp Nhan.
Giang Xuyên nói:
- Thật đúng là như vậy, nhưng lại hoàn toàn khác la ngọc thạch, la ngọc thạch là do linh khí trong trời đất tụ lại, còn khối đá này lại có thể hấp thu cương khí mà ta đánh vào. Đường huynh biết khối đá này sao?
Đường Phong chậm rãi lắc đầu:
- Không biết, nhưng hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Giang Xuyên nói:
- Nếu Đường huynh nghĩ khối đá này có ích cho ngươi, Giang mỗ có thể tặng cho ngươi, coi như món quà cho tình bằng hữu này của ngươi.
Khối đá này quá kỳ lạ, bản thân Giang Xuyên giữ lại cũng vô dụng. Hắn là một người đệ tử của gia tộc nhỏ, nếu có thể sử dụng này khối đá này đổi lấy tình bằng hữu của một đệ tử gia tộc lớn, thì cuộc buôn bán cũng không tệ.
- Vậy khối đá này hiện đang ở đâu?
Tuy rằng Đường Phong không rõ Linh Khiếp Nhan cảm thấy hứng thú gì, nhưng có thể khiến nha đầu cảm thấy hứng thú, khẳng định không phải là vật bình thường. Ánh mắt của nha đầu này rất lợi hại.
- Hiện còn ở trong nhà của Giang mỗ, bởi vì nó quá lớn, không tiện vận chuyển qua đây.
Giang Xuyên hơi lúng túng nói:
- Không bằng như vậy, chờ tới cuộc tranh tài trong gia tộc lần này kết thúc, Đường huynh cùng ta đi tới Giang gia một chuyến vậy? Cũng không xa nơi đây là mấy, chỉ có khoảng một nghìn dặm.
- Được, vậy làm phiền Giang huynh ở lại đây thêm mấy ngày.
Đường Phong gật đầu.
- Hẳn là nên ở lại rồi.
Giang Xuyên luôn miệng đáp. Hắn biết rốt cuộc Đường Phong đáp ứng giao tình của hắn. Cứ như vậy, sau này Giang gia mới có thể mua được mội vài vật liệu dành cho tu luyện từ trên tay Đường gia. Đối với đệ tử Đường gia mà nói, những vật liệu này có lẽ không đáng giá gì, nhưng đối với đệ tử Giang gia mà nói, tất cả đều là bảo bối.
Sau khi Đường Phong nhận lời với hắn là sau cuộc tranh tài trong gia tộc kết thúc sẽ để hắn dẫn đi xem khối đá kỳ lạ kia, những gì cần nói đã nói xong, Đường Phong và Giang Xuyên cáo biệt.
Trở lại trong sân, Đường Điểm Điểm lại lén lút đi vào phòng mình. Đường Phong cũng đi vào trong phòng, khoanh chân ngồi xuống, tâm thần chìm xuống xâm nhập vào đan điền, mở miệng hỏi:
- Nha đầu, tảng đá như lời Giang Xuyên nói có ích lợi gì sao?
- Đương nhiên là có tác dụng.
Linh Khiếp Nhan kích động, nét mặt đỏ bừng, Đường Phong chưa bao giờ nhìn thấy nàng hài lòng hưng phấn như vậy.
- Vậy rốt cuộc nó là cái gì?
- Ta không thể nói trước, nếu không chính mắt trông thấy, thì không thể xác định.
Linh Khiếp Nhan úp úp mở mở nói.
- Nếu không phải đúng là thứ ta muốn tìm, chẳng phải là mất mặt muốn chết.
- Vậy thử nói một chút về tác dụng của nói cho ta xem nào.
Đường Phong cũng không cố hỏi.
- Vô dụng đối với ca ca, có ích đối với ta. Khanh khách... Nếu đúng là thứ ta cần, vậy thứ khó tìm nhất cũng đã tìm được rồi, còn lại chỉ cần tìm... Oa, ngày gặp lại ánh mặt trời sẽ không xa.
Linh Khiếp Nhan ở trong đan điền hoa chân múa tay một hồi đầy vui sướng. Đường Phong nhìn thấy vậy liên tục lắc đầu, không ngờ khối đá kỳ lạ
kia dĩ nhiên lại vô dụng đối với mình.
Bất quá nha đầu chỉ còn lại có linh hồn, muốn tảng đá làm cái gì? Đường Phong có chút không hiểu.
Xem ra, mình phải lưu lại trong Linh Mạch Chi Địa thêm một ít thời gian nữa mới có thể quay trở về Thiên Tú rồi.
Quả nhiên là kế hoạch thay đổi đến mức không theo kịp! Kế hoạch của mình vốn chỉ là lưu lại nhìn cuộc tranh tài gia tộc rồi trở về, lại không nghĩ rằng trong ba tháng này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đầu tiên là do mình cũng muốn tham dự cuộc tranh tài gia tộc, sau đó lại phải đi Khổ Thủy thành tìm kiếm Thương Hàng Đình, hiện tại lại thêm một việc, đó chính là cùng Giang Xuyên đi tới Giang gia.
Như vậy sẽ có một khoảng thời gian dài không nhìn thấy mấy nữ hãi kia, trong lòng cũng thấy nhớ, không biết các nàng ở Thiên Tú chung sống có hoà bình hay không, Tiểu Nhà có thể cả ngày khi dễ Mạc sư tỷ hay không, bất quá có Lại tỷ ở đó, Tiểu Nhà sợ là trở mình không kịp nói gì đến mấy chuyện khác.
Ngày thứ hai, Đường Phong và Lục tỷ lại đi một lần tới quầy hàng hai huynh muội nhà Chu Chính. Lúc này, Đường Phong bị kéo đi theo, dựa theo lời Lục tỷ mà nói, có thập thất đệ, đại ca dù muốn trách tội cũng không tiện mắng.
Đường Phong cảm giác mình giống bùa hộ mệnh của Lục tỷ!
Lại mua một vài thứ gì đó trong đống hỗn độn trên quầy hàng, Lục tỷ lôi kéo tay của Chu Tiểu Điệp không buông. Tiểu cô nương kia sợ là cũng có thể cảm thụ được lòng yêu mến của Lục tỷ đối với bàn tay của nàng, lúc này cũng không khó chịu giống như lần đầu tiên vậy, hai người vừa nói chuyện vừa cười, nhưng Tiểu Điệp đối với Đường Phong vẫn lạnh lùng như trước.
- Từ từ sẽ đến, tiểu muội tuổi còn nhỏ, không nên quá vội vàng!
Chu Chính an ủi Đường Phong.
- Chu huynh, sợ là huynh đã hiểu lầm rồi!
- Ha ha, ta hiểu rõ, ta hiểu ròi!
Chu Chính hoàn toàn không để cho Đường Phong có cơ hội mở miệng giải thích, liền bộn rộn với công việc làm ăn của mình.
Cuối cùng, Đường Phong dưới yêu cầu nghiêm khắc của Lục tỷ, cũng đứng một bên trợ giúp cho hai huynh muội nhà Chu Chính bán thứ đó. Có hai vị Thiên Giai đang đứng ở phía trước, hơn nữa hai huynh muội nhà Chu Chính nhiệt tình đón tiếp và tính toán rất nhanh, chưa hết đêm, Chu Chính đã bán hết toàn bộ hàng hóa mang đến
Chu Chính lại cảm thấy hối hận vì mình mang quá ít, bất quá khi Lục tỷ đề nghị mang theo hai người đi mua đan dược dùng cho tu luyện, Chu Chính lập tức không còn oán giận, cuống cuồng theo sát phía sau Lục tỷ đi về phía quầy hàng của đệ tử Đường gia.
Mặc dù Đường Điểm Điểm có mang theo, nhưng thứ đó không thể tặng người không ở trong gia tộc, chỉ có thể bán với giá thấp cho hai huynh muội nhà Chu Chính. Dù vậy, Chu Chính và Chu Tiểu Điệp cũng đã kiếm lớn. Dùng giá bình thường mua gấp đôi, gấp ba gì đó, có thể không kiếm sao?
Chiếm tiện nghi lớn như vậy, một người như Chu Tiểu Điệp dù tham tài, cũng có chút cảm giác không tiện lắm. Mặt hơi do dự, lắp bắp đi tới trước mặt Đường Phong, đột nhiển ngẩng đầu lên nhìn hắn, mở miệng nói:
- Ta thay mặt ca ca ngu ngốc kia để cảm tạ ngươi. Ngươi cũng biết ta rất không tình nguyện, cho nên hãy nhanh nhanh tiếp thu sự mang ơn này đi.
Đường Phong dở khóc dở cười. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người dùng phương thức này để nói lời cảm tạ, cô nương Tiểu Điệp cũng thật là kỳ lạ.
- Tiểu Điệp cô nương quá nghiêm trọng rồi, người trong giang hồ, ra ngoài đều dựa vào bằng hữu.
Đường Phong nhìn nàng gật đầu, ánh mắt lại kín đáo liếc nhìn bàn tay của Chu Tiểu Điệp.
Lại không nghĩ rằng, nàng tất nhiên lại chậm rãi đưa tay tới trước mặt Đường Phong, nghiêng đầu, nét mặt hơi ngượng ngùng và có chút không cam lòng nói:
- Chỉ có một lần này thôi! Thời gian không được vượt quá mười hơi thở!
Đường Phong nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng chợt mừng rõ! Chu Tiểu Điệp làm như vậy, rõ ràng là để cho mình xoa bóp tay nàng.
Thật ra Đường Phong muốn giả vờ thanh cao, định lời lẽ chính nghĩa mà cự tuyệt, nhưng trong lòng quá khát vọng và hiếu kỳ đối với bàn tay hoạt bát, lại khiến hắn nhịn không được ôm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Điệp.
Vừa cầm vào đã cảm thấy mềm mại, nhẵn nhụi, hoàn toàn không giống với đôi tay của người trên trần gian. Thân thể mềm mại của Chu Tiểu Điệp khẽ chấn động, cũng cố nén không rút tay lại.