Loại la ngọc thạch này có thể tăng tốc độ tập trung linh khí thêm nửa thành, một khối một vạn lượng, cũng không phải là quá đáng, một người tu luyện dù nhiều dù ít cũng có chút ngân lượng, cũng có thể mua được, rốt cuộc có thể xem đây là vật có giá ưị. Tuy rằng vừa rồi hắn đã bán được không ít, nhưng trước mặt hiện tại chí ít cùng còn năm mươi, sáu mươi khối la ngọc thạch như vậy.
Dựa theo tính toán của hắn, riêng những la ngọc thạch nhỏ này phải năm mươi, sáu mươi vạn lượng, còn không tính đến khối đá lớn kia.
Thế nhưng nghe ý tứ của Chung Lập, thì hắn muốn sở hữu tất cả chỉ với mười vạn lượng bạc. Sao đại hán râu dài có thể đồng ý? Mặc dù đã nghe được ý ở ngoài lời, nhưng đại hán râu dài hay dè dè dặt dặt hỏi một câu:
- Mấy sư huynh này, ngươi nói muốn mua mười khối... hay...
Chung Lập cười lạnh một tiếng:
- Tất nhiên là muốn toàn bộ rồi. Sao nào, mười vạn lượng vẫn thiếu sao?
Điều này có phần hơi nhảm nhí, người sáng suốt đều nhìn ra được là có chuyện gì xảy ra.
Đại hán râu dài đen cả mặt, tuy rằng trong lòng phẫn nộ nhưng lại không dám phát tác, chỉ có thể thấp đầu nghiêng cổ nói:
- Chừng này sao đủ? Hiện ở đây còn vài chục khối mà.
Chung Lập vừa rồi mới bị Đường Phong làm cho tức giận, trong lòng vốn đang bực lội, lúc này thấy đại hán râu dài lại không tán thưởng như vậy, không khỏi lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
Đại hán râu dài nhãn trán cân nhác một lúc, cắn răng nói:
- Nếu vị sư huynh này đã có ý, ta sẽ bán những viên la ngọc thạch cho ngươi, một khối chỉ lấy nửa giá, vậy có được không?
Tuy rằng đại hán râu dài chẳng muốn bán cho Chung Lập, nhưng dù sao bản thân minh cũng không có bối cảnh gì, thực lực của bản thân lại rất thấp, bất quá hắn hiểu được đạo lý này, chỉ có thể lùi một bước, tạm thời nhường hắn vì lợi ích toàn cục, cho dù bán ra với giá phân nửa, cùng nhiều hơn nhiều so với kia mười vạn lượng kia.
Thấy đại hán râu dài dám cò kè mặc cả với mình. Chung Lập tức giận cười cười, ngồi xổm xuống cầm lấy một khối la ngọc thạch, suy nghĩ một hồi, mở miệng nói:
- Chỉ bằng những tảng đá này, ngươi cũng muốn bán với giá năm nghìn lượng một khối? Cho ngươi mười vạn lượng ngươi nên cất nhác, rốt cuộc là bán hay không bán?
Tuy rằng Chung Lập hỏi, nhưng trong giọng nói rõ ràng có ý uy hiếp. Nếu là trước đây, ngay cả khi nhân phẩm của hắn không tốt, cũng không đến mức khi dê một người đệ tử của gia tộc nhỏ ngay trước mặt công chúng như vậy, không chỉ khiến minh bị mất mặt, cùng khiến gia tộc bị mất mặt. Nhưng hiện giờ không thể so với trước đây, toàn bộ kỳ ưân dị bảo trong cấm địa gia tộc đã mất, tổn thất nặng nề, nên những tài nguyên mà đệ tử trong gia tộc có thể thu được cùng từ từ giảm xuống.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình tìm biện pháp thu ít tài nguyên tu luyện tài nguyên. Nghe nói ở đây có la ngọc thạch, tất nhiên là muốn đến kiếm chác. Nói thật, bản thân Chung Lập cùng hiểu được la ngọc thạch một vạn lượng một khối không đắt, hơn nữa khẳng định sẽ bị người tranh mua, hắn cũng muốn lấy toàn bộ la ngọc thạch của đại hán râu dài này, sau đó tự mình đi bán, kiếm chút chênh lệch, để mua chút đan dược dùng để tu luyện.
- Vậy không phải... Vừa mua vừa cướp sao?
Đại hán râu dài mặt khẽ hắng giọng, bản thân hắn cũng không dám khiếu nại Chung Lập, chỉ có thể đem ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phí đoàn người đang đứng xem náo nhiệt:
- Các vị đến phân xử giúp ta, đống la ngọc thạch này của ta chỉ với giá mười vạn lượng thì sao có thể bán được?
Đám người đứng vây quanh không ai nói gì, để cho bọn họ xem náo nhiệt thì có thể, nhưng muốn bọn họ đứng ra chống lại Chung Lập thì không được.
- Không bán? Ta sẽ thương lượng với ngươi.
Chung Lập cười lạnh một tiếng, trên tay dùng một chút lực, khối la ngọc thạch hắn đang cầm trong tay lập tức biến thành bột mịn, bay xuống:
- Loại đá này quá giòn, cãn bản không thích hợp dùng để rèn vũ khí, mà nó chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là đeo lên người để tăng tốc độ tập trung linh khí thêm nửa thành. Chỉ bằng vào điểm này, nó mới thực sự đáng giá một vạn lượng. Nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, loại tác dụng này chỉ có thể duy ưi khoảng hai tới ba năm sẽ biến mất thì sao?
- Sao thế được?
sắc mặt của đại hán râu dài liền thay đổi, hiển nhiên hắn cũng không rõ lắm về điều đó.
- Đúng hay không đúng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Chung Lập cười lạnh một tiếng:
- Hiện tại ngươi còn muốn nói với ta mấy tảng đá này đáng giá một vạn lượng một khối sao?
Đám người đứng xem nghe Chung Lập vừa nói như vậy, nhất thời kích động. Bọn họ vốn tưởng rằng có thể chiếm tiện nghi, nhưng không ngờ được la ngọc thạch chỉ có tác dụng trong hai tới ba năm, đang hưng phấn lại đột ngột thất vọng, loại tâm tinh chênh lệch như mức nước trong lòng sông so với biển cả khiến bọn họ có suy nghĩ chán nản thất vọng trong đầu.
- Ta nghĩ giá một vạn lượng là được rồi.
Đường Phong nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng ở bên cạnh liền nói một câu:
- Coi như là hai tới ba năm kia cùng đủ để bù đáp cho một vạn lượng.
Vừa nói xong, Đường Phong ngồi xổm xuống trước mặt đại hán râu dài, mim cười đối nói:
- Ta mua hết đá của ngươi.
- Ngươi cũng muốn mua hết?
Trong lòng đại hán râu dài tồn tại hai cảm giác, vừa hưng phấn lại vừa e dè. Đệ tử của hai nhà Đường Chung vừa mới suýt xảy ra xung đột trước mặt hắn, hiện tại cả hai người đều muốn mua hết la ngọc thạch của hắn, khiến hắn thực sự khó có thể lựa chọn, bán hay không bán cho ai.
- Mua hết theo đúng giá của ngươi.
Đường Phong bổ sung thêm một câu:
- Đá nhỏ ta cũng muốn, mà đá to ta cũng muốn.
Đại hán râu dài nghe vậy thì chấn động tinh thần, nhưng lại dè dặt giương mát nhìn Chung Lập một chút, lúng túng nói:
- Ta phải hỏi ý của vị sư huynh này trước đã.
Vẻ mặt Chung Lập rất không vui, hung dữ nhìn chằm chằm vào Đường Phong, nói:
- Không phải là ngươi cố ý muốn phân cao thấp với ta?
Đường Phong lắc đầu nói:
- Không phải ta muốn phân cao thấp với ngươi, là ngươi đưa ra cái giá quá thấp, vốn dĩ là không có lòng tin với chính mình.
- Ta đã nói muốn mua hết trước.
Chung Lập lạnh lùng nói.
- Buôn bán quan trọng là ngươi tinh ta nguyên, nào có cái gì là thứ tự đến trước và hay đến sau?
Đường Phong nghiêng đầu nhìn Chung Lập:
- Không phải là năo người bị hông rồi chứ? về việc thứ này rốt cuộc được bán cho ai, còn phải do hắn quyết định.
Nói xong, hai người Đường Phong và Chung Lập cùng nhìn đại hán râu dài.
Đầu người đàn ông này chợt đổ mồ hôi lạnh, sau đó khẽ cười, láp báp một lát mới xoa xoa tay nói:
- Ta có thể không bán không?
- Không được.
Đường Phong và Chung Lập cùng lắc đầu.
Đại hán râu dài khóc không ra nước mát. Hắn nghĩ hôm nay minh thực sự quá bất hạnh rồi, chẳng qua chỉ tới bán bán la ngọc thạch mà thôi, đột nhiên lại bị lói vào trong dòng xoáy án oán của đệ tử hai gia tộc lớn, nhưng cả hai người, ai hắn cũng không thể đắc tội được.
Nhìn Chung Lập, lại nhìn Đường Phong. Người trước đang lấy một loại ánh mắt đe dọa uy hiếp nhìn chãm chú vào mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, ý tứ đã không cần nói cùng biết. Dáng vẻ của người sau thong dong, nhìn qua cùng thấy binh dị dễ gần. Nếu như có thể lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ bán la ngọc thạch cho người sau.
- Cả hai bên đều muốn mua. Ta tin tưởng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Đường Phong án cần thân thiện nói.
Đại hán râu dài tỏ ra rất khó xử, một hồi nhìn Đường Phong một hồi lại nhìn Chung Lập, hai tay nám chặt, nuốt nước bọt ầm ầm, hiển nhiên trong lòng đang vô cùng giãy dụa.
Qua một lát, Đại hán râu dài mới cắn răng một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, hắn cho rằng đại hán râu dài đã muốn đưa ra lựa chọn, cũng không ngờ người này nhìn hắn áy náy cười:
- Huynh đài, thật xin lói.
Nói xong hắn quay đầu nhìn Chung Lập, cắn chặt răng, oán hận nói:
- Được, hai mươi vạn lượng, đá to đá nhỏ toàn bộ bán cho ngươi!
Đường Phong ngạc nhiên...
Không chỉ Đường Phong ngây ngẩn cả người, ngay cả Chung Lập cùng ngây ngẩn cả người, đoàn người đứng xem càng ngờ ngàng không hiểu gì cả.
Ai cùng cho rằng Đại hán râu dài muốn bán la ngọc thạch cho Đường Phong. Dù sao Đường Phong không ỷ thể hiếp người, cũng không ép giá đối với hắn. Ngược lại Chung gia lại thực sự hơi quá đáng. Nhưng mặc dù như vậy, đại hán râu dài đưa ra lựa chọn cuối cùng cũng nằm ngoài dự kiến của mọi người.
- Ngươi điên rồi sao?
Một lát sau, Đường Điểm Điểm mới lấy lại tinh thần, cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng:
- Ngươi sợ bọn họ làm cái gì? Nơi này là Bố gia, những tên súc sinh chẳng lẽ còn dám đối phó với ngươi hay sao?
- Tiểu nương bì, miệng lưỡi sạch sẽ chút.
Chung Lập bị Đường Điểm Điểm mắng một câu, không khỏi căm tức quay đầu mắng nàng.
- Vì sao? Làm chuyện xấu còn không cho người khác nói à? Chung gia các ngươi cũng có tiền đồ, ỷ thể hiếp người, chẳng biết xấu hổ!
Mặt Chung Lập đỏ bừng lên, nếu không phải do tình thế, hắn đâu làm những chuyện thế này? Bất quá ... Hắn cũng không thèm tranh luận với Đường Điểm Điểm, nhìn về phía đại hán râu dài nói:
- Ngươi vừa nói là thật sao?
Vẻ mặt Đại hán râu dài đầy phẫn nộ, tức giận nói:
- Ta nào dám đùa với Chung gia các ngươi, ta còn muốn nhìn thấy mặt trời vào ngày mai chứ.
Chung Lập không khỏi vui mừng, gật đầu nói:
- Được, thành giao!
Hai mươi vạn lượng sở hữu cả đá lớn đá nhỏ, có thể nói là hắn kiếm được đầy chậu đầy bát, những tảng đá này chỉ cần mua đi bán lại từng cái một, là có thể kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần.
Nhưng mặc dù là hai mươi vạn lượng, Chung Lập cũng không mua được. Đệ tử Chung gia trước kia vốn không thiểu tiền, thế nhưng hiện tại lại rất thiếu.
Vài người Chung gia gom góp hơn nữa ngày, cuối cùng cũng chỉ gom được mười tám vạn lượng. Cả đám đỏ mặt tía tai. Đám người đứng xem lại không ngừng xôn xao. Mấy người này tốt xấu gì cũng là Thiên Giai à.
Chung Lập có chút xấu hổ đưa một tập ngán phiếu cho đại hán râu dài, mở miệng nói:
- Còn thiếu hai vạn, bất quá nếu ngươi đồng ý, có thể theo ta làm một đệ tử của Chung Linh cốc, ngày sau sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
- Ngươi nghĩ ta sẽ đi sao?
Đại hán râu dài hừ lạnh một tiếng, chộp lấy tập ngán phiếu từ trên tay Chung Lập, không thèm đếm nhét vào trong người, oán hận quay đầu bõ đi.
Ản một cục tức lớn như vậy, trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chung Lập đối với Đường Phong ha ha cười, đác ý nói:
- Thế nào? Cuối cùng ta đã thắng!
Đường Phong thản nhiên nói:
- Nếu một cái chó điên muốn cắn ta, ta cũng sẽ quăng khúc xương cho nó
Chung Lập liên tục cười nhạt:
- Hẹn gặp lại trong cuộc tranh tài! Chúng ta đi!
Mấy người đệ tử Chung gia gói đá to, đá nhỏ toàn bộ la ngọc thạch đóng lại, cực kỳ hứng thú mang đi.
Kịch hay đã hết, đám người đứng xem cùng đều tản đi. Rất nhiều người trách đại hán râu dài quá mức nhu nhược, cũng có người cảm thấy tiếc hận thay Đường Phong. Với nhiều người như vậy, tin tưởng rằng qua tối nay, chuyện mấy đệ tử Chung gia ươ ưèn ỷ mạnh hiếp yếu ép giá để mua bán sẽ được truyền ra ngoài.
- Thật quá tức giận mà!
Đường Điểm Điểm căm giận giậm giậm chán.
- Đại hán kia nhìn dáng vẻ như vậy, không ngờ lại quá nhát gan, đừng để ta thấy mặt hắn, bằng không nhất định đánh hắn đến mặt mũi bầm dập mới thôi!
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Buôn bán mà, ngươi tinh ta nguyên, hắn không bán cho ta ta còn muốn đánh hắn, đây là đạo lý gì vậy?
- Ta biết nhưng mà tức lắm!
Đường Điểm Điểm chu mõ nói.
- Nhưng thật ra ta nghĩ, hắn đã có một lựa chọn rất chính xác.
Đường Phong xoa cằm ưầm ngâm nói.
Đường Điểm Điểm liếc mát đánh giá Đường Phong một hồi, bĩu môi nói:
- Ngươi đừng an ủi chính mình đi.
Đường Phong lắc đầu, không tranh luận với nàng. Đại hán râu dài xác thực sự nhát gan nhu nhược, nhưng trên thế giới này, rất nhiều lúc cùng phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cho dù nhất thời chịu thiệt cùng phải cố nén xuống. Trong giang hồ mỗi giờ mỗi phút đều có thể xảy ra chuyện phải đổ máu. Đại hán râu dài có thể chịu thua thiệt như vậy, ngược lại cũng có thể hiểu hắn là một người thông minh.
Hơn nữa, Đường Phong cũng không cảm thấy có cái gì phải tiếc hận. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn thấy La ngọc thạch, mà khi hắn biết loại đá này quá giòn, không thích hợp để rèn vũ khí, liền cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Hắn thu thập khoáng thạch quý hiếm, chủ yếu là muốn rèn ám khí và chế tạo cơ quan, quá giòn căn bản không dùng được. Chỉ là vốn nghĩ mua về làm quà biếu tặng cho mấy cô gái mà thôi.
Sở dĩ hắn cùng Chung Lập tranh đoạt, cũng chỉ là nhìn thấy hành vi của đệ tử Chung ra thật không thuận mát.
- Này, Thập thất đệ, bên kia có một tiểu nữu đang trừng mắt nhìn ngươi kia.
Đường Điểm Điểm đột nhiên chọc vào người Đường Phong, nói nhỏ.
Nhìn theo ánh mắt của nàng, Đường Phong vừa vặn nhìn thấy nét mặt của một người.
Chu Tiểu Điệp, một tiểu cô nương tinh quái, cực độ khôn khéo, cực độ thích tiền, trời sinh có một đôi thủ hoạt bát. Lúc này nàng đang đứng ở trước quầy hàng, đôi tay xinh xán của nàng đang gảy lạch xạch trên chiếc kim bàn, chỉ chớp mắt đã tính toán xong giá cả, đưa bàn tính đặt trước mặt một người mua, thanh thúy nói:
- Tổng cộng ba nghìn năm trăm sáu mươi lượng.
Người mua kia cũng không biết mua vật gì từ trên quầy hàng của nàng, lúc này thấy đang trừng mắt. Ngây ngốc, sửng sốt vui mừng rồi mới nhớ tới chuyện trả tiền.
Đường Phong biết ấn tượng về mình trong lòng nàng không được tốt lắm, chỉ có thể nhìn nàng khẽ cười cười.
Chu Tiểu Điệp khẽ lẩm bẩm trong miệng, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng Đường Phong vẫn có thể đọc được từ trên môi nàng:
- Đăng đồ tử!
Hết rồi! Ấn tượng của tiểu cô nương đối với mình sợ là thực sự khó có thể thay đồi, nhất là hiện tại Lục tỷ và minh lại có vẻ vô cùng thân thiết.
- Nàng nói cái gì vậy?
Đường Điểm Điểm suy nghĩ một lát không phải là không biết ý tứ của Chu Tiểu Điệp.
- Không rõ lắm.
Đường Phong sờ sờ lên mũi.
- Quá đi xem.
Nếu là người con gái khác có ấn tượng không tốt về mình, Đường Phong cũng sẽ không đi ưêu chọc các nàng, nhưng Chu Tiểu Điệp thì khác. Đôi bàn tay kia thực sự quá hấp dẫn đối với Đường Phong. Hiện tại Đường Phong thầm muốn được sờ xương cốt của nàng, xác định xem rốt cuộc có phải nàng thực sự có một đôi linh lung thủ hay không. Nếu thực sự nàng có một đôi tay như vậy, để nàng ở chỗ này tính sổ sách khác nào dùng dao mổ trâu giết gà, quá đáng tiếc rồi.
Quầy hàng của hai huynh muội Chu Tiểu Điệp không lớn. Xe ngựa đỗ ở phía sau, Ca ca Chu Chính nhiệt tình bắt chuyện với những người khách qua lại, muội muội Chu Tiểu Điệp thì phụ trách tính sổ lấy tiền. Hai huynh muội phán công rất rõ ràng, phối hợp ăn ý, chỉ cần có khách chọn vật phẩm, với tài năng của Chu Tiểu Điệp chỉ sau một khác đã tính ra giá tiền.
Tiểu cô nương có trí nhớ thật lạ thường. Trên quầy hàng có không dưới một trăm loại hàng hóa, mỗi một thứ nàng đều có thể nhớ kỹ, nhìn nàng gảy bàn tính một cách khéo léo cũng là một loại hưởng thụ, đâu vào đấy, vận chỉ như bay. Đây là một loại nghệ thuật, một loại nghệ thuật không dê dàng có được.
Còn chưa đến quầy hàng của hai huynh muội Chu Tiểu Điệp, Đường Điểm Điểm đã bị Chu Tiểu Điệp thu hút, không khỏi ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên:
- Ngón tay của tiểu cô nương này mềm mại thật, sao có thể chuyển động nhanh như vậy? Ngay cả ta cũng không thấy rõ dấu vết.
- Thể chất của mọi người khác nhau.
Ánh mắt Đường Phong sáng quác nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nhỏ bé.
- Khách nhân cần mua cái gì?