Một đường truy đuổi, mấy người phía sau nhiều lần ra tay công kích chính mình, nhưng cự ly cách xa như vậy, công kích của bọn họ căn bản không thể thương tổn đến mình.
Cho nên gần mấy canh giờ bọn họ đã không làm điều vô dụng này dẫn đến cương khí của họ tiêu hao nhiều hơn.
Vì sao hiện tại đột nhiên lại bắt đầu công kích? Đường Phong từ đó ngửi được một tia âm mưu nồng đậm.
Không thích hợp, rất không đúng! Bọn họ khẳng định biết lấy tốc độ và phản ứng của mình, những công kích này không làm nên tác dụng gì, nhưng bọn họ còn làm như vậy, rốt cuộc để làm gì?
Nếu như bọn họ đuổi theo lâu quá mà tâm phiền ý loạn, lung tung ra tay cũng có thể giải thích, nhưng sắc mặt mấy người phía sau rõ ràng rất bình tĩnh, không có chút thần sắc phẫn nộ hay hoảng loạn, phân công rõ ràng, năm người tiếp sức, từng đạo từng đạo công kích liên miên không dứt đánh về phía mình.
Chỉ bất quá khoảng cách có chút xa, dường như độ chính xác cũng khiếm khuyết, toàn bộ đều đánh về phía tay trái mình, dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có cách né tránh sang bên phải.
- Biện pháp này được không?
Tư Đồ Cừu vận khí đẩy dời đi chưởng phong, còn có chút lo lắng:
- Tiểu súc sinh này chạy về bên phải, các ngươi không phải nói địa phương kia ở bên tay trái sao? Như thế này chẳng phải là càng chạy càng xa?
Chiến Thanh cười nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi Tư Đồ đại trưởng lão, tứ đệ nhà ta tính toán vô cùng chính xác, hắn nói Ma Đầu sẽ trúng kế, vậy khẳng định sẽ trúng kế.
Chiến Bảo Sơn phi thường bình tĩnh, tràn đầy tự tin:
- Hắn cũng nên nghi ngờ rồi.
Đang lúc nói chuyện, Tư Đồ Cừu nhất thời sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện chuyện xảy ra xác thực như Chiến Bảo Sơn nói, nguyên bản ma đầu Đường Phong còn dốc hết sức né tránh sang bên phải, nhưng hiện tại dĩ nhiên liều mạng chạy về bên trái.
Gừng càng già càng cay, hơn nữa chuyện này như cố tình tính vô tâm, Đường Phong trong lúc lơ đãng liền làm đúng như Chiến Bảo Sơn nói. Chuyện này không quan hệ chỉ số thông minh và kinh nghiệm, đơn giản là Chiến Bảo Sơn biết bí mật chỗ này Thiên Hạ Điện mà Đường Phong lại không biết nguyên nhân.
Những người phía sau đột nhiên ra tay, hơn nữa công kích toàn bộ đánh vào bên tay trái mình, trong lòng Đường Phong khó tránh khỏi nghi ngờ. Nếu là một lại lần công kích thiếu chính xác còn có thể, nhưng nhiều lần như vậy thì có chút phải suy nghĩ rồi.
Ý bọn họ là muốn ép chính mình chạy về bên tay phải! Đường Phong rất nhanh nhìn ra ý đồ của những người này.
Mặc dù không biết bên tay phải có nhiều ít cạm bẫy âm mưu đợi chính mình, có thể tưởng tượng nếu muốn hóa giải nó, chỉ có thể đi ngược lại. Động tác này, vừa lúc chui vào cái bẫy của Chiến Bảo Sơn.
Không thể không nói, Chiến Bảo Sơn đúng là nắm giữ nhân tâm vô cùng tinh diệu, Đường Phong nghi ngờ đã ở trong dự liệu của hắn, trận này đấu trí so dũng khí, Đường Phong hoàn toàn là người bị nắm mũi dắt đi.
- Đóng kịch giăng bẫy lừa người, chư vị chớ nên xem thường, người thanh niên này tâm cơ trầm ổn, hơi vô ý sẽ bị hắn nhìn ra kẽ hở.
Chiến Bảo Sơn vẫn không kiêu ngạo tự mãn vì kế hoạch của mình thực hiện thành công, ngược lại càng trở nên cẩn thận rất nhiều.
Mọi người đều ngầm hiểu, đều tự thi triển chiêu thức, vẫn như cũ ra sức đánh về phía tay trái Đường Phong, cường độ công kích và mật độ đột nhiên tăng lên rất nhiều, nhìn tư thế này phảng phất dường như tuyệt đối không muốn để Đường Phong hướng về bên tay trái phóng đi.
Đường Phong chạy càng nhanh hơn.
Khoảng cách mười dặm bất quá chỉ chốc lát liền vượt qua, thế nhưng địa phương kia theo như lời Chiến Bảo Sơn vẫn không thấy hình bóng.
Lần này, thật sự làm cho Chiến Bảo Sơn lo lắng.
Nói đi nói lại, sự tồn tại của địa phương kia hắn cũng chỉ là nhìn thấy ghi chép từ trong điển tịch của gia tộc, là trăm năm trước trong lúc vô tình phát hiện, cũng chỉ có người của Chiến gia mới biết được.
Thế nhưng chỉ là xem qua mà thôi, Chiến Bảo Sơn cũng không tự mình đi tới nơi này, chỉ căn cứ vào hoàn cảnh chu vi để suy đoán, khó tránh khỏi ra chút sai lầm.
Nếu như địa phương kia không ở gần đây, đám người chính mình làm những điều này lại có tác dụng gì?
- Tứ đệ.
Chiến Phượng quay đầu nhìn về phía Chiến Bảo Sơn:
- Đệ có nhớ lầm chỗ hay không?
Chiến Bảo Sơn không trả lời, trong lòng nghĩ lại về tin tức trước đây nhìn tới, rất giống với hoàn cảnh xung quanh, liền lắc đầu nói:
- Không, chỗ đó chắc hẳn ở gần đây.
- Nhưng vì sao vẫn chưa nhìn thấy?
Chiến Phượng hỏi.
Chiến Bảo Sơn nói:
- Nhìn không thấy đâu, chờ huynh thấy cũng đã lún sâu vào trong đó, vĩnh viễn không ra được.
Lời vừa nói ra, bước tiến của mọi người không khỏi chậm lại, rất sợ chính mình đi nhầm vào địa phương quỷ dị kia làm oan hồn không lối.
Lúc này Tư Đồ Cừu đột nhiên hỏi:
- Các vị, lúc trước các ngươi nói địa phương kia đã từng vây khốn một người, chẳng lẽ người này là…
- Không sai, chính là hắn.
Chiến Bảo Sơn gật đầu:
- Lấy thực lực và tu vi của hắn tiến vào trong đó đều không thể đi ra, huống chi là Ma Đầu Đường Phong?
- Tiểu Ma Đầu kia không thấy rồi.
Chiến Cửu Uyên đột nhiên quát lên một tiếng.
- Dừng lại!
Chiến Bảo Sơn quyết định thật nhanh, vội vàng dừng lại, những người khác cũng dừng lại, nhìn về phía trước. Phía trước mây mù lượn lờ, nhưng cách vài thước nữa mây mù còn muốn đậm đặc hơn một ít, hơn nữa càng đi vào bên trong càng nồng nặc. Đưa mắt nhìn lại, giống như một cái kẹo đường thật lớn, chiếm lấy phạm vi mười dặm xung quanh.
Phóng ra thần thức cảm thụ một phen, như trâu đất xuống biển, không có chút phản ứng. Thần thức khi tiếp xúc đến tầng sương mù này nháy mắt liền biến mất.
- Ha ha, thành công!
Chiến Bảo Sơn cười to một tiếng.
- Nơi đây chính là vị trí kia?
Sắc mặt Tư Đồ Cừu ngưng trọng.
- Đúng vậy!
Chiến Bảo Sơn gật đầu:
- Ma đầu đã đi vào trong này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ thoát ra được.
- Cuối cùng cũng giải quyết một phiền phức lớn cho gia tộc.
Chiến Cửu Uyên không khỏi thở dài một hơi. Đuổi theo Đường Phong mười mấy canh giờ, đuổi không kịp, giết không chết, hôm nay tốn bao nhiêu công sức mới vất vả bắn hắn bức đến nơi đây, tâm tình tự nhiên trở nên khoan khoái dễ chịu.
- Chúc mừng mấy vị, lập công lớn!
Tư Đồ Cừu luôn miệng chúc mừng.
- Cùng vui, cùng vui.
Chiến Bảo Sơn cười:
- Tư Đồ đại trưởng lão cũng phải vui mới đúng, Ma Đầu không chỉ là cừu nhân của Chiến gia ta, cũng là cừu nhân của Tư Đồ thế gia ngươi.
- Đương nhiên vui rồi, chỉ là như vậy quá tốt cho tiểu súc sinh này.
Tư Đồ Cừu không ngớt căm giận.
- Bất quá nói đi nói lại cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, người thanh niên này tài hoa vô cùng, không biết mấy trăm năm mới xuất hiện một người, hiện tại bị vây chết ở trong chỗ này, thật là tiếc nuối!
Chiến Bảo Sơn thở dài thở ngắn, hắn không có thù riêng với Đường Phong, cho nên cũng không trở ngại ý tôn sùng của hắn đối với Đường Phong.
- Tứ đệ, lời này đừng có nhắc tới trước mặt Vô Song công tử.
Chiến Thanh nghiêm túc căn dặn.
Chiến Vô Song cũng là hạng người tư chất thông minh, vang danh đệ nhất trong thiên hạ, thế nhưng vừa so sánh cùng Đường Phong, giống như cách biệt một trời một vực.
- Ta chỉ thấy tiếc là hắn không thể ra sức phục vụ Chiến gia mà thôi, phải đi tới một bước như hôm nay, âu cũng là mệnh, biết trách ai đây?
Tuy rằng đuổi theo Đường Phong mười mấy canh giờ, nhưng cuối cùng mọi người cũng hoàn thành nhiệm vụ của Chiến Vô Song, bị buộc tiến vào nơi này khác gì đã chết. Đường Phong có nhiều thủ đoạn lợi hại đi nữa, so sánh với vị cao nhân vài trăm năm trước, vẫn còn chênh lệch. Vị cao nhân kia không ra được, tự nhiên hắn cũng không có khả năng đi ra.
Bất quá để phòng ngừa vạn nhất, năm người còn dừng lại tại bên cạnh hơn một ngày, vẫn không thấy hình bóng Đường Phong, lúc này mới lên đường trở về phục mệnh.
Lúc này nghi ngờ trong lòng Đường Phong cũng bộc phát, từ lúc tiến vào mảnh địa này, mây mù ở nơi đây còn đậm hơn so với bên ngoài rất nhiều, bốn người Chiến gia và Tư Đồ Cừu không hề đuổi theo chính mình, mình cũng không nhìn thấy tung tích của bọn họ, dường như đột nhiên cách biệt ở hai thế giới.
Lúc đầu Đường Phong còn thẩm thỏm lo âu, rất sợ những người này đột nhiên xông ra, nhưng dần dần, đến lúc Đường Phong chắc chắn không thấy hình bóng bọn họ, lúc này không khỏi có chút buông lỏng.
Tìm kiếm một chỗ an toàn ngồi xuống vận công, khôi phục cương khí tiêu hao trong đợt chạy trốn vừa rồi. Hai canh giờ sau, tinh thần Đường Phong tràn đầy trở lại, nhưng vào lúc này, tiếng nỉ non trong đầu lại vang lên lần nữa.
Không biết rốt cuộc vật gì đang kêu gọi chính mình, Đường Phong hạ quyết tâm, liền đi về hướng phát ra âm thanh này.
Đi mấy canh giờ, âm thanh nỉ non kia lại tiếp tục vang lên, lúc này làm cho Đường Phong ngây ngốc tại chỗ.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, vị trí âm thanh này phát ra, dĩ nhiên tại phía sau mình, cũng không phía là ở gần phía sau, mà hướng của nó ở phía sau.
Tình huống này làm cho Đường Phong không hiểu ra sao, theo đạo lý mà nói, chính mình đi theo nơi phát ra âm thanh, hẳn là càng ngày càng tới gần mới đúng, nhưng hiện tại cảm thụ, khoảng cách dĩ nhiên không chút biến hóa, hơn nữa hướng đi của mình cũng không đúng.
Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ mình đi một vòng tròn rồi.
Rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể xoay người, tiếp tục đi về vị trí phát ra âm thanh.
Nhưng đi tiếp mấy canh giờ, sắc mặt Đường Phong trở nên đặc sắc, tình huống phát sinh giống hệt mấy canh giờ trước, khoảng cách chính mình và nơi phát ra âm thanh không thay đổi nhiều ít, ngược lại hướng đi của mình sai rồi.
Ở đây… Có cổ quái.
Đường Phong cau mày, cẩn thận quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, nhìn kỹ ngoại trừ bên cạnh mây mù đậm đặc một ít, cùng địa phương khác không chênh lệch nhiều. Thế nhưng quan sát tỉ mỉ, Đường Phong lại phát hiện ở đây một ít cây cỏ, một ít hòn đá cây cối, đều cất chứa một chút huyền diệu.
- Mê tung trận!
Tốt xấu Đường Phong cũng học qua trận pháp Thiên Cơ, cuối cùng Đường Phong đã nhìn ra chỗ không thích hợp. Chính mình dĩ nhiên vô ý đi vào trong mê tung trận, hơn nữa chỗ này tuyệt đối là một trận pháp khá cao cấp, nếu như không phải cao cấp, chính mình vừa tiến đến liền phát hiện chỗ không thích hợp, sao phải chờ đến bây giờ?
Chính xác Đường Phong đã từng học qua trận pháp Thiên Cơ, nhưng cũng không tinh thông, trình độ huyền diệu của mê tung trận trước mắt, sợ rằng vượt xa kiến thức về trận pháp của Đường Phong.
- Thì ra là thế!
Kết hợp phản ứng của bốn người Chiến gia và Tư Đồ Cừu lúc trước, Đường Phong rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn trong đó.
Chính mình tưởng rằng thông minh, không ngờ lại bị thông minh làm cho sai lầm, dĩ nhiên trúng kế người khác còn không biết, cho tới bây giờ mới phát hiện rồi vào trong trận pháp mê tung, hiển nhiên có chút muộn màng.
Lúc trước bọn họ ra sức công kích vào bên trái mình, chỉ sợ để cho mình nghi ngờ, sau đó chạy về phía bên trái.
Sự tồn tại của mê tung trận này có lẽ bọn họ rõ trong lòng bàn tay. Mà lúc vào trong mê tung trận này, những người đó tự nhiên không có hình bóng, không phải là không có hình bóng, mà bọn hắn không theo vào, thân ảnh bị trận pháp chặn lại. Mặc dù gần trong gang tấc, chính mình cũng không nhìn thấy.
Suy nghĩ cẩn thận tất cả những điều này, Đường Phong cười khổ không thôi! Người phiêu lưu trong giang hồ, sao có thể thắng mãi được? Người trong giang hồ, ngươi lừa ta gạt, tính toán trù tính, chính mình hiển nhiên còn có chút ngây thơ. Chỉ là không biết mình rơi vào cục diện này là mưu kế của vị nào trong bốn vị của Chiến gia kia!
Về phần Tư Đồ Cừu, chỉ số thông minh của lão thất phu này còn chưa tới trình độ nghịch thiên như vậy.
Không phải Đường Phong xem thường hắn, mà sự thực là như vậy, người dễ nổi giận, cơ bản là không giỏi tính toán, không thấy Phúc Đồng Tử cả ngày mang theo bộ dáng vân đạm phong khinh, cho dù trời sập lông mi cũng không nhăn một chút sao? Chỉ có những người tâm cơ trầm ổn như vậy, mới có thể tính toán người khác.
Sự huyền ảo của trận pháp này để Đường Phong không nhìn thấu, nếu như cho Đường Phong mấy năm, nghiên cứu hoàn toàn trận pháp Thiên Cơ, còn có thể phá giải, nhưng hiện tại lúc này căn bản không thể.
Mấy ngày nữa Hư Thiên Điện liền đóng lại, nếu đến lúc đó còn không ra được, sẽ xảy ra chuyện gì Đường Phong cũng không rõ ràng lắm. Kết quả tốt nhất là bị nhốt trong Hư Thiên Điện một trăm năm.
Đã biết thân mình hiện tại rơi vào cảnh khó khăn, Đường Phong cũng không hoảng sợ, mặt không biểu tình đi về phía trước quan sát hoàn cảnh bốn phía, nhìn có hay không tìm kiếm được điểm đột phá.
Đi tiếp mười mấy canh giờ, Đường Phong phát hiện mình một mực đi vòng quanh, một ít địa phương thường đi qua có thể phát hiện vết tích mình lưu lại.
- Phong ca ca, ca ca lạc đường rồi?
Cuối cùng Linh Khiếp Nhan cũng nhìn ra chỗ không thích hợp, từ trong ngực Đường Phong thò đầu ra hỏi.
- Không phải lạc đường.
Đường Phong cười khổ:
- Là bị trận pháp vây khốn.
- Trận pháp?
Linh Khiếp Nhan giật mình:
- Trận pháp gì có thể vây khốn ca ca?