Cho nên sau khi nghe xong điều kiện nam nhân kia nói ra cũng không thể khiến Đường Phong động tâm được.
- Van cầu ngươi, nếu không cứu nàng, nàng chết mất.
Âm thanh nam nhân mang theo vô vàn lo lắng, lời khẩn cầu cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra. Đường Phong có thể cảm nhận được hẳn không cam lòng. Lại nói, nếu Đường Phong ở trong hoàn cảnh này, nếu Lại tỷ bị trọng thương không cách nào chữa trị, thì dù đỉnh đầu của hắn có cao ngạo bao nhiêu đi nữa thì cũng phải cúi thấp xuống.
- Ài.
Đường Phong thở dài một tiếng, mở miệng nói:
- Ngươi ôm nàng qua bên này ta xem một chút.
Nam nhân khẽ giật mình, lập tức lộ vẻ vui mừng:
-Tiên sinh biết y thuật ư?
Người này nghe được Đường Phong nguyện ý cứu người, trong lúc nhất thời liền sửa đổi xưng hô.
Đường Phong gật gật đầu, đem bó đuốc chọc qua một bên nói:
- Cũng biết một chút.
Những lời này có chút khiêm tốn, nhưng lọt vào tai nam nhân kia, lại giống như nhặt được vàng, vội vàng hấp tấp xoay người, từ phòng giam ôm ra một nữ nhân sắc mặt trắng bệch.
Trong phòng giam cũng có vũng nước, nữ nhân này không biết vừa rồi nằm ở vị trí nào, mà thân thể vẫn khô ráo, chỉ là bộ dáng kia thật sự khó làm cho người ta yêu mến. Mặt mũi thì tràn đầy vết bẩn, trên đầu nguyên bản là tóc dài đen bóng, giờ phút này rối bù che hết khuôn mặt, thân thể mảnh mai của nàng cứ một hồi lại khẽ lay động.
Nam nhân cứ như vậy ôm nàng, cách cửa nhà lao một khoảng, đứng ở trước mặt Đường Phong, mặt mũi trần đầy cung kính và cầu khẩn, bởi vì khẩn tưởng, nên yết hầu liên tục cao thấp nuốt lấy nước miếng.
Đường Phong duỗi một tay ra thăm dò độ ấm trên trán của nữ nhân. Nhiệt độ rât dị thường, hơn nữa trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, khác với sự nóng sốt trên trán, cánh tay nàng lại lạnh buốt. Đường Phong duỗi ra hai ngón tay đặt lên cổ tay nàng thăm dò một cách cẩn thận.
Chỉ có điều qua một lát thời gian, lông mày Đường Phong khẽ nhăn lại ngẩng đầu nhìn nam nhân, hỏi:
- Kinh mạch của nàng bị người khác làm đứt?
Nam nhân thê thảm cười một tiếng:
- Đúng vậy, một thân kinh mạch của chúng tôi đều bị người ta đánh đứt.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Tạ Tuyết Thần ra tay, chỉ có điều làm cho Đường Phong khó hiểu chính là Tạ Tuyết Thần vì sao không giết hai người này?
Mà lại lựa chọn phế bỏ một thân công lực của bọn họ rồi giam giữ tại nơi này. Thân phận của hai người này rốt cuộc là gì?
- Tình huống đúng là không tốt lắm. Thân thể nàng rất suy yếu, Thương Hàn lần này còn dẫn phát nội thương trước kia, hàn khí tích tụ tại chỗ kinh mạch bị đứt, từng chút một ăn mòn sinh lực, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.
Đường Phong dặn dò.
Thân thể nam nhân chấn động, sợ hãi nhìn Đường Phong:
- Tiên sinh làm ơn cứu mạng nàng.
Đường Phong:
- Ta tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó.
Vừa nói xong, một bên lấy ra một ít dược liệu từ trong Mị Ảnh không gian đến đặt vào tay nam nhân nói:
- Cho nàng nuốt cái này.
Nói thật, nữ nhân này chẳng qua chỉ bị nhiễm Thương Hàn bình thường thôi, bệnh này Đường Phong căn bản không đặt vào mắt. Nhưng vì thể chất của nàng cực kì đặc thù, nên bệnh này lại là cây đao lấy mạng, nếu bỏ mặc không cứu, thì không quá ba ngày, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù thi triển thủ đoạn cứu chữa, nếu xử lí không tốt, cũng làm cho nàng ngọc vẫn hương tiêu.
Đường Phong tự giễu cười một tiếng, cũng không biết mình phát bệnh thần kinh không, lại cầm củ khoai lang phỏng tay này. Nếu nữ nhân này chết trên tay mình, tên kia hẳn sẽ xem mình thành cừu nhân.
Thôi kệ làm hết sức vậy. Đường Phong nghĩ thầm.
Tiếp nhận dược liệu có chút lạ mắt kia, nam nhân cũng không hỏi rốt cuộc thứ này là gì, theo lời nói đặt trong miệng nhai nát rồi dùng miệng đối miệng đút cho nữ nhân.
Đường Phong mở hai tay nữ nhân ra, sau đó dùng tay mình đặt lên, cẩn thận từng li từng tí khống chế cương khí của bản thân rót vào kinh mạch tổn hại tới mức không chịu nổi của nàng, cẩn thận chăm sóc.
Đây là việc làm tinh tế, một khi khống chế lưu lượng cương khí không tốt, thì chỉ có một kết cục, đó là kinh mạch bị hủy, lập tức chết người.
Tình huống của nữ nhân này, cũng tương tự như khi Thang Manh Manh bị trúng độc lúc trước. Khi đó thể nội kinh mạch của Thang Manh Manh cũng không thể đả khai, cho nên cần dùng chút thủ đoạn dẫn độc tố ra ngoài. Mà bây giờ kinh mạch của nữ nhân này tổn hại, tự nhiên cũng cần dùng một chút thủ đoạn để dẫn hàn khí ra ngoài.
Đường Phong dùng cương khí đem hàn khí ẩn dấu trong cơ thể của nàng bao lấy rồi dẫn ra ngoài. Tuy là nói vậy, nhưng thật sự rất khó khăn, lúc đầu cương khí mới vào cơ thể nàng, liền bị ngăn trở, căn bản không thể nào thuận lợi đi vào, mỗi lần bị chặn lại là một lần khảo nghiệm khống chế cương khí đối với Đường Phong. Hắn cẩn thận từng li từng tí khống chế cương khí xuyên qua những kinh mạch bị tổn hại kia, cố gắng không để cương khí tạo thành tổn thương với nàng, tìm kiếm những hàn khí ẩn dấu tại đó đem tống ra ngoài.
Thời gian thoáng một lát, nửa canh giờ trôi qua, tần suất co giật của nữ nhân đã giảm đi rõ rệt, trên trán Đường Phong ướt đẫm từng giọt mồ hôi lớn, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Thật lâu sau đó, Đường Phong chận rãi thu hồi hai tay, than nhẹ một hơi.
- Thành công chứ?
Một mực im lặng quan sát mọi động tĩnh nãy giờ, người nam nhân kinh hỉ hỏi một tiếng.
- Không tốt lắm.
Đường Phong lắc đầu.
- Vậy phải làm sao.
Nam nhân sốt ruột nhìn Đường Phong hỏi.
- Ta không còn tí khí lực nào.
Đường Phong ăn ngay nói thẳng, hắn không dám hao phí thêm cương khí nữa, bởi vì hắn còn cần duy trì Dĩ Giả Loạn Chân tới lúc bình minh.
Không đợi nam nhân tiếp tục lải nhải, Đường Phong lại lấy ra một ít thảo dược cho hắn, mở miệng nói:
- Những dược thảo này ngươi cất đi, mấy ngày này mớm cho nàng ăn, cứ một ngày một lần là được. Ba ngày sau ta lại đến đến giúp nàng đem số hàn khí còn lại khu trừ ra ngoài.
- Đa tạ.
Nam nhân yên lặng tiếp nhận thảo dược.
Đường phong cũng không để ý đến hắn, đem cây đuốc cắm trên tường gỡ xuống rồi theo như đường cũ trở về.
Nhìn theo bóng lưng Đường Phong, nam nhân thần sắc ngờ vực, người này chẳng lẽ đối với đỉnh cấp công pháp của ta không cảm thấy hứng thú?