Đường Phong lắc đầu, không tiếp tục xen vào nàng, mà cầm lấy một con mồi tiếp tục nướng, chính mình một mặt thưởng thức mỹ vị trong tay, một mặt cầm bình rượu uống ngon lành.
Phỏng chừng là nhận thấy được tư thái của chính mình hiện tại có chút chướng tai gai mắt, Phi Tiểu Nhã chậm rãi đứng dậy, dành cho Đường Phong một bóng lưng xinh đẹp, càng thêm hung hăng phấn đấu sự nghiệp lớn trong tay.
Đường Phong mới ăn được non nửa, Phi Tiểu Nhã đã ăn hết phần thức ăn của mình, nàng chuyển người lại, một mặt liếm liếm môi, một mặt còn đưa tay vào miệng mút mát ngon lành, rất tự nhiên nói với Đường Phong:
- Ta vẫn muốn ăn!
Đường Phong nhìn nàng một chút, đưa thịt trong tay chính mình cho nàng.
Ăn no nê, Phi Tiểu Nhã và Đường Phong tiêu diệt liền mấy con thú hoang, đến mức không thể nuốt thêm được nữa rồi, một vò rượu ngon Đường Phong đã uống hết hơn phân nửa, vốn Phi Tiểu Nhã không muốn uống, thế nhưng vừa mới ăn thức ăn đầy mỡ, khát nước là không thể tránh khỏi, sau khi gian nan uống hai ba ngụm, cuối cùng trực tiếp dốc bình tu ừng ực.
Phi Tiểu Nhã mới chỉ uống một chút rượu đã khiến khuôn mặt đỏ bừng, con mắt tràn ngập nước mông lung, thoạt nhìn phong tình vạn chủng, phong tư trác việt, uhm, nếu như không phải hình tượng của nàng hiện tại có chút không xong, chắc hẳn càng thêm mê người.
Thậm chí ngay cả Đường Phong cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần.
Ngồi bên cạnh Đường Phong, Phi Tiểu Nhã phỏng chừng đã uống quá nhiều, thân thể có điểm lung lay lắc lắc, ý thức rất không rõ ràng.
Đường Phong một mặt ném thêm củi vào trong bếp, một bên mở miệng nói:
- Cô bé ngốc!
- Ngươi nói cái gì?
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, mở miệng hỏi.
- Khụ khu… Ta muốn hỏi, tiếp xúc với nàng nhiều ngày như vậy, ta còn chưa biết tên của nàng là gì!
Đường Phong có chút chột dạ đáp.
- Ta là Phi Tiểu… Ngọc!
Phi Tiểu Nhã thiếu chút nữa bật thốt nói ra tên của chính mình, nguy hiểm thật, tới thời điểm cuối cùng mới vội vàng sửa đổi một chữ.
Tiểu tặc này hẳn là chưa biết thân phận của chính mình, hắn chỉ biết chính mình là nha hoàn của bảo chủ đại nhân mà thôi.
- Phi Tiểu Ngọc?
Đôi lông mày của Đường Phong nhíu sát:
- Nàng và bảo chủ là tỷ muội sao?
Phi Tiểu Nhã hết nhìn đông lại nhìn tây, phảng phất như đang tìm kiếm thứ gì đó, một mặt rất tự nhiên lắc đầu, nói:
- Không phải, là bảo chủ đại nhân đặt tên cho ta, ta là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng với bảo chủ.
- A, nguyen lai là như vậy…
Đường Phong gật đầu, trách không được nha hoàn này tại Ô Long Bảo có quyền thế lớn như vậy, nguyên lai còn có một tầng quan hệ rất lớn.
Hỏi xong câu này, Đường Phong không biết nên nói cái gì nữa rồi, hắn vốn định hỏi vì sao đối phương lại cứu chính mình, thế nhưng đáp án đã rất rõ ràng rồi, không ai không duyên không cớ liều mạng cứu vớt một người hoàn toàn xa lạ đối với chính mình, hỏi câu như vậy rõ ràng là tự tìm phiền phức cho bản thân. Hơn nữa đối phương có thể làm như vậy, càng trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, lặp đi lặp lại cứu chính mình, phân ân tình này thực sự để Đường Phong có điểm cảm kích.
Đường Phong tự hỏi, trên thế giới này, ngoại trừ Lại tỷ và cô cô ra, không còn ai có thể làm được chuyện giống như cô bé ngốc nghếch này, chỉ khi chính mình chiếm một phần không nhỏ trong lòng của nàng thì nàng mới làm được chuyện như vậy.
- Ngọc nhi… Nàng là một cô nương tốt!
Đường Phong thở dài một tiếng, trên mặt nghiêm túc, hắn không muốn tổn thương bất cứ người nào, thế nhưng nếu lúc này không nói rõ ràng với nàng, sau này khẳng định sẽ dây dưa không rõ, vì vậy Đường Phong muốn dùng phương thức đối với Hà Hương Ngưng trước đây, uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng.
Thế nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, Đường Phong cảm giác y phục của chính mình căng căng, quay đầu nhìn, nhất thời trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy cô bé ngốc này một tay nắm lấy góc y phục của chính mình, đang dùng sức lau cái miệng dính đầy mỡ. Vừa rồi nàng ăn uống hung mãnh như vậy, cái miệng và trên mặt không thể tránh khỏi dính rất nhiều đầu mỡ, thoạt nhìn giống như một con mèo mỡ bướng bỉnh. Động tác của nàng hiện tại vô cùng tự nhiên, phảng phất giống như y phục của chính mình là một khối khăn lâu, thậm chí trên mặt của nàng không một chút biểu tình gánh vác tâm lý.
Khóe miệng Đường Phong nhất thời co giật, quyết tâm thật vất vả mới định hình rõ ràng trong lòng trong nháy mắt bị nàng đánh tan thành mây khói.
- Ngươi nói cái gì?
Phi Tiểu Nhã rất tỉ mỉ lau miệng mỡ của mình, lại đưa hai tay lau lau vào áo của Đường Phong, ngẩng đầu hỏi, trong ánh mắt để lộ một cỗ thiên chân vô tà.
- Ta đang nói với chính mình!
Đường Phong nói.
Lấy y phục của người khác làm khăn lau, cô nương như vậy khẳng định không phải là cô nương tốt.
- Ta nghe được!
Phi Tiểu Nhã trừng mắt giảo hoạt nhìn Đường Phong, trên mặt là biểu tình hài lòng, đắc ý nói:
- Ngươi hiện tại mới phát hiện ra ta là cô nương tốt a, đã muộn rồi, bản tiểu thư đã có người trong lòng.
Đường Phong không dám nói cái gì, chỉ có thể ngượng ngùng nói:
- Chúc mừng chúc mừng.
Tuy rằng số lần hai người tiếp xúc không nhiều, thế nhưng không biết vì sao, vô luận là Phi Tiểu Nhã hay Đường Phong đều cảm giác đối phương tựa hồ vô cùng quen thuộc, có cảm giác có thể thoát khỏi bất cứ xa lạ gì đó, đối thoại giống như hai ngươi quen biết nhiều năm.
Cảm giác này không phải tốt đẹp gì, để Đường Phong có chút sợ hãi trong lòng, hắn phải tận lực kéo dãn khoảng cách đối với đối phương.
Biểu tình của Đường Phong bị Phi Tiểu Nhã nhìn vào trong mắt, trong lòng càng thêm đắc ý. Nàng cho rằng Đường Phong đang ghen, điều này khiến nàng không khỏi có chút hài lòng, tròng mắt vừa chuyển, đến gần Đường Phong hơn một chút, mở miệng hỏi:
- Ngươi không muốn biết nam nhân được ta xem trọng có bộ dạng gì sao?
Đường Phong vội ho một tiếng, theo lời của nàng hỏi:
- Là bộ dạng nào?
- Nhân trung chi long!
Phi Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong miệng càng không ngừng dùng lời lẽ ca ngợi:
- Lớn lên rất tuấn tú, bất quá điều này không quan trọng, nữ nhân nhìn nam nhân không phải nhìn vào bề ngoài, mà là năng lực, năng lực không phải là thực lực, tuy rằng nói hắn tại mấy tháng trước mới chỉ là Huyền giai, thế nhưng hắn có thực lực và can đảm bất luận Huyên giai nào cũng không có, hắn trước thiên quân vạn mã không hề đổi sắc, dám lẻ loi một mình khiêu chiến quyền uy tứ đại tông môn, cuối cùng còn để tứ đại tông môn chạy trối chết. Hắn có thể từ trong cái miệng thật lớn của hải linh thú cứu mười mấy đồng bạn, đồng thời còn một mình lưu lại đoạn hậu, phẩm đức như vậy không phải mọi nam nhân đều có, ngươi nói hắn có tốt hay không?
Đường Phong có điểm bất đắc dĩ xoa xoa trán, nói:
- Uhm!
Chương 334: Ngươi là của ta (hạ).
- Chỉ là… Có chút xấu xa!
Sắc mặt Phi Tiểu Nhã càng thêm hồng nhuận, hàm răng khẽ cắn, mím đôi môi đỏ mọng, hài lòng nói:
- Bất quá nam nhân mà, xấu một điểm cũng không sao, chỉ cần không phải quá xấu là được!
Vừa nói vừa len lén liếc mắt nhìn Đường Phong, nghĩ tâm, tiểu tặc thối, cô nãi nãi nói chính là ngươi a, lẽ nào ngươi còn không phát hiện ra hay sao? Nàng không biết vì sao chính mình lại có dũng khí lớn như ngày hôm nay, thế nhưng đã trải qua mấy tháng dài tưởng niệm, lại lượn vòng một lượt qua ranh giới sinh tử, Phi Tiểu Nhã chỉ cảm thấy tất cả những lời này đều nghẹn trong lồng ngực chính mình, không thể không nói ra.
Đường Phong vẫn chất phác ngồi một chỗ như cũ, hoàn toàn không nhúc nhích, hắn hoàn toàn không biết làm cái gì bây giờ, chiếu theo tình huống hiện tại phát triển xuống, tình hình định trước rất không tuyệt vời.
- Tử đầu gõ!
Phi Tiểu Nhã nhẹ giọng mắng một câu, đã nói nhiều như vậy, hắn cư nhiên ngay cả rắm cũng không đánh một cái, lá gan còn không lớn bằng chính mình, thực là…
Dù sao đi nữa đã nói nhiều như vậy rồi, đơn giản nói ra toàn bộ là được:
- Còn còn vượt qua băng hỏa ba mươi sáu phòng, trở thành người thứ ba trong lịch sử, còn hấp thu thiên tài địa bảo như tuyết tủy đến khi dễ ta, ta hận hắn, nhưng không biết phải làm như thế nào, phần hận ý này đã bị một loại tình cảm khác thay thế hoàn toàn, trong mộng của ta, trong sinh hoạt của ta, lúc nào cũng là hình bóng của hắn, thế nào cũng không xua đi được, khiến ta lo được lo mất, vô cùng đáng ghét, ta không muốn tiếp tục trải qua sinh hoạt như vậy, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, đâu cũng không đi, ta muốn mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn.
Phi Tiểu Nhã nói, đột nhiên từ dưới mặt đất đứng lên, một tay chống lưng, khí phách lộ rõ, trên mặt hiện rõ vẻ kiên nghị, mang theo nhãn thần việc nghĩa không nhường ai, một tay kia chỉ vào Đường Phong, leng keng có lực nói:
- Đường Phong, ngươi là người bản tiểu thư thích!
Biểu tình kia, ngón tay nhỏ bé xinh đẹp, chỉ vào phảng phất không phải là một người, mà là một vật phẩm thuộc về một người, thuộc về Phi Tiểu Nhã.
Đường Phong bị chấn kinh rồi, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nữ nhân bá đạo, thậm chí có điểm vênh mặt hất hàm sai khiến trước mặt chính mình, tuy rằng đã dự đoán được sự tình phát triển tới cuối cùng khẳng định không quá tốt đẹp, thế nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ diễn biến thành bộ dạng này. Dưới sự ngạc nhiên, ngay cả chuyện Phi Tiểu Nhã vừa mới hô lên tên thực của chính mình, Đường Phong cũng không hề nhận ra.
- Nói ngươi, ngươi chính là của ta!
Phi Tiểu Nhã vẫn chỉ vào Đường Phong như cũ, vẫn duy trì tư thế cũ, cố chấp nói.
Khóe miệng Đường Phong co giật, sửng sốt hồi lâu mới nghẹn ra môt câu nói:
- Nàng... Uống say rồi sao?
- Đúng sao?
Phi Tiểu Nhã lay động đầu một chút, hàng hiện tại cảm giác trời đất xoay chuyển, đầu choáng vàng, thân thể không ổn đinh, lảo đảo lao về phía trước, Đường Phong cuống quýt đưa tay níu lại, hai tay nắm lấy thắt lưng của nàng, giảm xóc lực đạo ngã xuống, Phi Tiểu Nhã trực tiếp quỳ rạp xuống dưới hai chân Đường Phong, quay đầu dùng đôi con mắt to đen nhánh, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm vào Đường Phong, nét mặt vẫn đang tươi cười như cũ.
- Kỳ thực… Ta không uống nhiều… Cũng không phải ý tứ này…
Phi Tiểu Nhã lắc đầu, khuôn mặt như hoa như ngọc chỉ cách Đường Phong không tới nửa thước, phun lên mùi rượu xen lẫn hương thơm thiếu nữ, chạy ào vào trong mũi Đường Phong, sắc mặt hồng đến dọa người:
- Ta không say rượu, thứ này sao lại lợi hại như vậy? Bất quá… Ta biết chính mình đang làm gì, cũng biết rõ nói cái gì. Ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải là của ta?
Nửa thân thể của Phi Tiểu Nhã mềm nhũn nằm trong ngực Đường Phong, cố chấp giơ lên cái đầu nho nhỏ, không hề nháy mắt nhìn hắn, gắt gao truy hỏi.
Đường Phong im lặng, hắn không dám trả lời bất cứ câu nào.
Hắn vốn đã quyết tâm, nhất định phải nói rõ với nàng, thế nhưng dưới tình huống như thế này, hắn căn bản không đành lòng nói câu nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Phi Tiểu Nhã.
Phảng phất giống như cảm thụ được ý tứ bao hàm trong ánh mắt của Đường Phong, trong mắt Phi Tiểu Nhã chậm rãi bốc lên một tầng hơi nước, nhẹ giọng nói:
- Ta cho rằng… Ngươi sẽ chết trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, ta muốn trước khi chúng ta chết, nói tất cả những chuyện này cho ngươi biết, bằng không ta chết không nhắm mắt, hơn nữa, nếu như ngươi chết, ta chỉ sợ cũng không sống nổi.
Trong lòng Đường Phong rung động, hắn cũng không biết là nguyên nhân vì cái gì mà nữ nhân này lại có cảm tình sâu sắc đối với chính mình như vậy, số lần chính mình tiếp xúc với nàng dùng số ngón tay trên hai bàn tay là có thể đếm được toàn bộ, lẽ nào nói nữ nhân thường có cảm tình đặc biệt đối với nam nhân từng có tiếp xúc thân thể? Chỉ sợ chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi, Đường Phong không chỉ có xem qua, sờ qua, thậm chí còn thân qua đối phương.
Hay là bởi vì có chút điều kiện tiên quyết như vậy mới để nữ nhân này từ hận chuyển thành yêu, trở nên không thể tự kìm chế.
- Ngươi nói cho ta biết, ta chỉ muốn câu nói kia!
Thanh âm của Phi Tiểu Nhã dần dần trở nên run rẩy, hai tròng mắt tràn ngập kỳ vọng, đồng thời còn hỗn loạn một ít biểu tình tuyệt vọng và thương tâm.
Đường Phong vẫn trầm mặc như cũ, vẻ mặt hổ thẹn, đôi con ngươi của nàng đã chính mình không dám nhìn thẳng, chỉ cần nhìn chính mình đã có thể khiến trong ngực chính mình có đau đớn giống như bị xé rách.
Sau một lúc trầm mặc thật lâu, bầu không khí trở nên trầm trọng, dáng tươi cười nguyên bản trên mặt bảo chủ đại nhân dần dần thu liễm, cho đến khi hoàn toàn biến mất, nhãn thần né tránh kia của Đường Phong đã hoàn toàn biểu hiện đắn đo trong nội tâm của hắn lên trên mặt.
- Tên lừa bịp này!
Trong mắt Phi Tiểu Nhã lập tức tuôn trào lệ nóng, nàng không phải là kẻ ngốc nghếch, biểu tình của Đường Phong từ đầu tới cuối nàng có hoàn toàn có thể hiểu được, nữ nhân rơi vào trong tình cảm đối với những chuyện này cực kỳ mẫn cảm.
Đồng thời chửi âm lên, Phi Tiểu Nhã vung song quyền, càng không ngừng quay vào lồng ngực Đường Phong đánh mạnh:
- Ngươi không chỉ gạt ta, cư nhiên còn lấy danh nghĩa của ta đi lừa đối Hà Hương Ngưng, tên lửa bịp ngươi!
Trước ngực Đường Phong truyền tới từng đợt khó chịu trầm muộn, tuy rằng Phi Tiểu Nhã lúc này không hề dùng tới cương khí, thế nhưng tố chất thân thể của Thiên giai thượng phẩm đâu phải chuyện đùa, một quyền nện xuống dù không có kình đạo cũng không hề nhẹ. Đường Phong lù lù bất động, thân thể thẳng tắp như cây tiêu thương, tùy ý để nắm tay ngọc giống như mưa bão rơi vào ngực chính mình, dùng đau đớn của thân thể để giảm đi hổ thẹn và đau đớn trong lòng, đây coi như là một phương thức an ủi.
Cũng không biết đập bao nhiêu quyền, động tác của Phi Tiểu Nhã đột nhiên dừng lại, khuôn mặt hồng nhuận càng thêm đỏ bừng, cấp bách tới hỏa công tâm, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, in lên trên ngực Đường Phong một đóa hoa máu tiên diễm.