Mục lục
Vô Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ nhân trung niên cười nói:

- Các vị, các vị bình tĩnh chớ nóng, Thi Thi cô nương đã chọn được ý trung nhân của nàng rồi. Nếu các vị có nhã hứng, bi lâu còn có rất nhiều tuyệt sắc cô nương có thể tương bồi, đâu phải chỉ có một mình Thi Thi cô nương.

Nghe được câu này, mọi người nhất thời nổi giận, kêu to:

- Là ai, tên nào được Thi Thì nhìn trúng?

- Kêu hắn ra đây lão tử sẽ giết chết hắn.

- Đánh hắn. đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.

Quần hào xúc động phẫn nộ, khung cảnh trở nên hỗn loạn. Phụ nhân trung niên mặt không đổi sắc cười nói

- Thi Thi cô nương đã được ý trung nhân là người vừa mới trình diễn ca khúc kia. Túy Xuân Lâu có quy định của Túy Xuân Lâu. nếu hôm nay Thi Thi đã tìm thấy nam nhân mình yêu thích thì người làm mẹ như ta đây sẽ đưa vị công tử kia đến phòng Thi Thi, kính mong các vị thông cảm. Chi phí hôm nay của các vị ở Túy Xuân Lâu sẽ được miễn phí toàn bộ.

Vừa nghe lời này, mọi người cũng không nữa náo loạn. Mặc dù Đường Phong cướp lấy mỹ nhân nhưng trong thanh lâu vô tình bạc nghĩa không ai vì kỹ nữ gây chiến, huống chi bữa ăn hôm nay được miễn phí có ai không thích lại còn có thể vui vẻ với mấy cô nương nữa.

Trong phòng, Đường Phong cùng Thang Phi Tiếu nghe được câu này thì vô cùng sửng sốt. Đường Phong không nghĩ tới, chẳng qua mình chỉ đàn một khúc lại được Thi Thi coi trọng thế.

Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích giơ ngón cái về phía Đường Phong:

- Phong thiếu gia, lợi hại a.

- Điều này có gì không đúng?

Đường Phong càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Thi Thi ở chỗ này hơn một tháng, không có để ý tới bất kỳ người nào, làm sao mình lần đầu tới đã được chọn. Hơn nữa mình ngồi ở bên trong, Đường Phong dám khẳng định, Thi Thi căn bản là không thể thấy được mình, chẳng lẽ trên người hắn có mùi gì đó. Từ xa nàng có thể ngửi thấy được?

Thang Phi Tiếu vỗ vỗ bả vai Đường Phong nói:

- Phong thiếu gia, nếu ngươi không muốn khiêu khích mọi người thì bây giờ nên nghe theo sắp xếp của bọn họ, ngươi thấy đó, tất cả mọi người dưới kia đều cho ngươi là cầm thú cướp mất nữ nhân trong lòng họ, ngươi nghĩ ngươi có thể an toàn ra ngoài được sao?

Đoạn Thất Xích nói:

- Phong thiếu gia, đừng nghe lão Thang nói nhảm. Bất quá... ngươi quả thật nên đi một chuyến, Thi Thi cô nương kia không đơn giản, ta có một dự cảm xấu. ngươi cần đi tìm hiểu nữ nhân này một chút, xem xem có phải nàng ta tu luyện bí thuật gì không.

Đường Phong khẽ cười một tiếng:

- Đoạn thúc nói như vậy làm ta có cảm giác Túy Xuân Lâu này dường như có ý nhằm vào ta?

Bằng không, Thi Thi cô nương tại sao mới gặp một lần đã nhìn trúng mình? Bên trong thành Tĩnh An. người biết hắn không nhiều. Hơn nữa hắn lần này đi cùng Vu Trung cho nên chỉ cần là người hữu tâm có thể suy đoán ra thân phận của hắn.

Đoạn Thất Xích gật đầu:

- Đây tuyệt đối là một cái bẫy. Phong thiếu gia ngươi có thấy thời điểm ngươi nói tên khúc nhạc thì người phụ nhân trung niên kia rất khẩn trương giống như là bị người khác phát hiện ra âm mưu.

Đường Phong nói:

- Tùy tiện đi dạo một chút không ngờ lại bước vào đầm rồng hang cọp, xem ra ta đắc tội không ít người a.

Thang Phi Tiếu nói:

- Phong thiếu gia, có chúng ta ở đây việc gì phải sợ. Ngươi chỉ cần làm việc của mình. Ta và lão Đoạn sẽ chờ sẵn ở bên ngoài, chỉ cần thấy có cái gì không đúng, chúng ta lập tức vọt vào.

Lúc mọi người đang nói chuyện, phụ nhân trung niên kia đã cười híp mắt đi tới, cung kính đưa đóa hoa trên tay tới trước mặt, Đường Phong mở miệng nói:

- Công tử, xuân tiêu một khắc trị giá ngàn vàng, không thể để cho Thi Thi cô nương đợi lâu được.

Đường Phong ngẩng đầu nhìn mặt bà ta, đột nhiên có cảm giác quen thuộc nhưng Đường Phong dám khẳng định hắn chưa từng gặp qua nữ nhân này.

Không biết bà ta dùng phương pháp gì để thay đổi dung mạo của mình, thoạt nhìn không thấy tỳ vết gì. Nếu không phải Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích nhắc nhở, Đường Phong cũng cho đây là hình dạng thật sự của bà ta.

Thấy Đường Phong nhìn chằm chằm vào mình, phụ nhân trung niên hơi có chút bối rối nhưng rồi bà ta cười lớn che đậy:

- Công tử, Thi Thi cô nương đang đợi ngài, nếu ngài không đi, người làm mẹ như ta đây thật không yên tâm.

Đường Phong cười cười, cầm lấy đóa hoa trên tay bà ta, đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, gật đầu nói:

- Được Thi Thi cô nương để mắt, ta làm sao có thể khiến nàng mất nhã hứng? Mời bà đi trước dẫn đường.

- Được.

Phụ nhân trung niên thoải mái trong lòng, xoay người đi ra phía ngoài.

Đi theo phía sau bà ta, vòng qua đại sảnh đi tới một gian nhà riêng trong Túy Xuân Lâu. Trong lầu từng tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên so với vẻ phong hoa tuyết nguyệt của nơi đây thì hoàn toàn không phù hợp.

Tới gần lầu, phụ nhân trung niên đột nhiên ngừng lại, quay đầu mỉm cười nói:

- công tử, Thi Thi cô nương chỉ mời một mình người, hai vị hộ vệ này và Vu tiên sinh...

Đường Phong xoay người khẽ gật đầu với bọn họ.

Phụ nhân trung niên lại nói:

- Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi mấy vị.

Vừa nói vừa vẫy tay với một cô bé đứng trước lầu, chờ cô bé đi tới, phụ nhân nói:

- Dẫn mấy vị đây tới nhà kế, mở một bàn tiệc rượu với thức ăn ngon, gọi thêm mấy cô nương đi theo.

- Dạ.

Cô bé trả lời rồi cười ngọt ngào với đám người Thang Phi Tiếu:

- Mời mấy vị đi theo tôi.

Tiếu thúc trước khi đi chớp mắt với Đường Phong vài cái, bộ dạng hèn mọn vô cùng.

Đợi đám người Thang Phi Tiếu rời khỏi, phụ nhân trung niên khẽ thở ra một hơi, nói:

- Mời công tử đi lên, Thi Thi cô nương đang chờ công tử ở lầu hai.

Đường Phong gật đầu:

- Làm phiền bà rồi.

ở nơi này này rất thanh tịnh, mặc dù thỉnh thoảng cũng nghe thấy những tiếng ồn đến từ Túy Xuân Lâu nhưng cũng có thể coi như là một chỗ thanh tịnh rồi.

Đường Phong từ từ đi lên lầu. Trên lầu hai truyền đến một mùi thơm, đó là mùi thơm của căn phòng. Đường Phong vén rèm treo lên thì thấy gian phòng Thi Thi hiện lên trong tầm mắt.

Gian phòng cũng không phải quá lớn nhưng đồ đạc bên trong rất tinh xảo. Bên trong nhà có một bàn, mấy ghế dựa, một cái giường. Trên giường phủ khăn màu đỏ chót khiến thị giác bị kích thích mạnh.

Trên bàn đã bày mấy món ăn còn có một bình rượu nhỏ.

Thi Thi cô nương lúc ngồi bên cạnh chiếc đàn cổ. ngọc thủ không ngừng khuấy động dây đàn. Khi nhìn thấy Đường Phong đi vào thì giương mắt nhìn một cái sau đó vội vàng cúi đầu xuống.

Nàng vẫn còn đeo khăn che mặt nhưng da bên ngoài lộ ra thì có chút hồng nhuận.

Đường Phong mỉm cười nhìn nàng, Thi Thi đứng dậy ôn nhu nói:

- Mời côngtử ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Thi Thi rót cho Đường Phong một chén rượu. Hai người cách nhau khoảng ba thước, một mùi hương mê người khiến tâm hồn sảng khoái thoang thoảng bay qua Đường Phong.

Đây là mùi thơm khiến người khác cảm thấy thoải mái, Đường Phong dám khẳng định nàng không có dùng bất kỳ nước hoa nào. Đây chỉ là mùi thơm tự nhiên của cơ thể.

Tuy nhiên mùi thơm này cùng khí chất của Thi Thi có chút bất đồng, Thi Thi cả người lộ ra vẻ mảnh mai, nhưng ánh mắt của nàng cùng mùi thơm này rất quyến rũ và phóng đãng. Điều này mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng lại rất hấp dẫn nam nhân. Thuần khiết cùng phóng đãng kết hợp hoàn mỹ, đều thể hiện trên người cô gái này.

- công tử sao lại nhìn chằm chằm vào ta thế.

Thi Thi bị Đường Phong nhìn khiến mặt đầy thẹn thùng, căn bản không dám trực tiếp nhìn Đường Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK