Chung Lộ khẽ cười nói:
- Lão gia tử, đồ vật đã đến được tay, có phải nên giao cho ta như đúng ước định không? Giờ ngươi đã làm phản Đường gia, chỉ có Chung gia ta mới có thể bảo hộ cho ngươi chu toàn thôi.
Đường Chính nắm thật chặt bọc vải chứa linh quả đang đeo trên người, cười vang nói:
- Giờ tất cả những cao thủ của Đường gia và Chung gia đều đang dây dưa với nhau, nhân thủ mà Chung gia có thể điều ra để đối phó với lão phu sợ rằng cũng chỉ có năm người các ngươi thôi phải không? Tiểu oa nhi, ngươi nói nếu lão phu giết chết cả năm người các ngươi, phải chăng có thể sẽ an toàn tiến vào thế tục rồi?
- Lão gia tử đừng nói những lời huyết tinh như vậy chứ, sẽ khiến nô gia sợ đấy.
Chung lộ vỗ vỗ bộ ngực.
- Nói nhảm với hắn làm gì, trực tiếp giết chết là được rồi.
Một Thiên giai của Chung gia đã có chút không kiên nhẫn được nữa, năm người đánh một, chả lẽ còn thua sao?
- Chậm đã.
Đường Chính đột nhiên cao giọng hô:
- Lão phu có thể cho các ngươi một quả linh quả, các ngươi cứ xem như không hề thấy, để lão phu rời đi, thế nào? Nếu không thì đao kiếm không có mắt, ai bị thương vẫn rất khó nói.
- Một quả?
Một Thiên giai của Chung gia cười lạnh không thôi
- Ngươi cho rằng chúng ta là ăn mày sao? Sáu miếng linh quả của Đường gia Chung gia ta muốn cả. Thức thời thì mau đưa cục nợ đó ra chúng ta sẽ thả ngươi đi, còn không thì lưu mạng lại đi.
Hắn quả thật có tư cách nói ra lời này. Tất cả mọi người đều là Thiên giai thượng phẩm, tuy rằng công lực có cao có thấp nhưng Chung gia lại chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt nhân số. Có thể nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này Đường Chính rất có khả năng phải táng thân ở đây rồi
Đường Chính hít sâu một hơi, nói:
- Vậy thì đã không còn gì để nói nữa. Lão phu phải đi qua nơi này -- đạp lên thi thể của các ngươi để qua!
Vừa dứt lời Đường Chính đã đột nhiên cho vào miệng một dược hoàn. Đường Phong vẫn một mực ẩn thân ở sườn đất phía sau vểnh tai lên nghe, đương nhiên không thể thấy một màn này rồi, nhưng bọn người Chung Lộ lại thấy rất rõ.
Tên Thiên giai mở miệng nói chuyện lúc trước của Chung gia cả kinh kêu lên:
- Tranh thủ giết hắn đi!
Tuy rằng bọn hắn không biết Đường Chính đến cùng phục dụng loại linh dược nào nhưng hắn đã dám liều mạng với năm Thiên giai thượng phẩm, vậy hắn chính là dựa vào viên đan dược này rồi.
Nếu để chậm thì sợ sẽ sinh biến, chỉ có tốc chiến tốc thắng tranh thủ giải quyết nhanh Đường Chính mới có thể bóp chết nguy hiểm ngay từ trong trứng nước thôi.
Nghe được lời tên kia năm người của Chung gia liền nhanh chóng lao đến Đường Chính. Đường Chính cười ha ha một tiếng, tụt tay nải đang đeo trên người xuống cầm trên tay để đỡ, tay kia thì giơ kiếm lên tấn công, ngoài miệng nói:
- Các ngươi không muốn lão phu sống khá giả thì lão phu cũng không cho các ngươi yên lành đâu.
Hắn ôm tâm lý ngọc đá cùng tan để chiến đấu, bởi vì hắn biết rõ một khi mình thua thì không những bị mất đi linh quả mà ngay cả tánh mạng cũng không giữ được nữa. Nếu đã vậy thì cứ mang linh quả ra làm tấm mộc bài đi, khiến người của Chung gia ném chuột sợ vỡ bình.
Sự thật đã chứng minh phán đoán của hắn là chính xác. Sát chiêu của năm người Chung gia đã hiện, năm chuôi vũ khí hướng thẳng đến Đường Chính nhưng vừa thấy hắn giơ tay nãi lên đỡ thì lòng liền hoảng hốt, không thể không thu chiêu lại, sợ sẽ đánh nát cả tay nãi, hủy đi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả.
Đường Chính đắc thế nên quyết không buông, thừa dịp lúc đối phương đang luống cuống tay chân liền đâm ra một kiếm, thiếu chút nữa đã làm bị thương một Thiên giai của Chung gia. Nếu bên cạnh hắn không có đồng bạn thì một kiếm này có lẽ đã khiến hắn mất đi sức chiến đấu rồi.
Ngươi đánh đi ta đánh lại, quấn lấy nhau đã vài hiệp. Năm ngươi của Chung gia thì phiền muộn muốn thổ huyết, còn Đường Chính lại càng đánh càng hăng, đuổi đánh năm ngươi Chung gia đến mức gà bay chó chạy.
- Lão thất phu này quá ghê tởm, không giết được hắn ta thề không làm người!
Một Thiên giai của Chung gia nghiến răng nghiến lợi mắng.
- Lão gia tử, cần gì phải làm thế này?
Chung Lộ bắt đầu làm thuyết khách
- Bỏ tay nãi xuống, từ nay về sau ngươi chính là khách khanh trưởng lão của Chung gia ta. Nếu ngươi muốn thì nô gia cũng có thể làm thị nữ của ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được, nô gia tuyệt đối sẽ không phản kháng...
- Dâm phụ! Không biết xấu hổ!
Đường Phong đang nấp ở sườn đất đằng sau thấp giọng mắng.
Đường Chính bất vi sở động. Hắn đến nay cũng đã 120 tuổi nhưng cả đời không kết hôn, không có con cái, làm gì có tâm tư nào với nữ nhân chứ?
Chiến đấu diễn ra chưa đến thời gian nửa chén trà nhỏ thì sắc mặt của Đường Chính đột nhiên trở nên đỏ bừng. Khí thế toàn thân đột nhiên phóng ra, một thân uy áp và cương khí chấn động mãnh liệt tràn ngập.
Đúng lúc đó một Thiên giai của Chung gia đột nhiên đâm đến một kiếm nhưng lần này Đường Chính căn bản không hề né tránh. Trở tay liền đâm ra một kiếm, kiếm thế vậy mà lại phát sau đến trước, lập tức xoẹt qua cổ của tên Thiên giai thượng phẩm kia.
Chỉ nghe một tiếng xoạt nhẹ vang lên, động tác của tên Thiên giai thượng phẩm này liền trở nên cứng nhắt, con mắt tràn ngập vẻ không thể tin được nhìn chằm chằm vào Đường Chính, bước chân thoáng sững sờ một chút liền lảo đảo.
Biến hóa của Đường Chính trước sau thật quá nhanh, nhanh đến nổi tên Thiên giai thượng phẩm này không hề có một chút thời gian để phản ứng.
Cổ hắn đột nhiên có một vệt máu chảy ra, ngay lập tức máu tươi từ chỗ đó phun mạnh ra ngoài hất tung đầu của hắn lên không trung.
- Chung Lam!
Một người khác cao giọng kinh hô, đến giờ hắn vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thừa dịp hắn đang sững sờ Đường Chính đột nhiên lấn thân tới, trường kiếm nhanh chóng phá vỡ hộ thể cương khí xuyên qua lồng ngực rồi rút ra, ngay sau đó liền có một đạo máu tươi chảy ra.
Trong nháy mắt, năm người của Chung gia liền chết mất hai người!
Sau khi rút kiếm Đường Chính đột nhiên mãnh liệt ho lên một tiếng, miệng phun ra một vũng máu đen sau đó liền thở hồng hộc. Chung Lộ phản ứng rất nhanh, một dây trường tiên dài ba trượng run lên trói chặt lấy Đường Chính.
Hai tên Thiên giai còn lại của Chung gia liền động thân. Một người thì đấm vào ngực Đường Chính một cái sau đó liền truyền đến thanh âm xương cốt vỡ vụn. Còn người kia thuận thế hướng vào cổ của Đường Chính đâm tới một kiếm.
Trong lúc nguy cấp đầu của Đường Chính liền nghiêng qua một chút, tuy rằng tránh được vết thương trí mệnh nhưng trường kiếm kia vẫn xuyên qua cổ hắn, máu tươi lập tức chảy ra ngoài.
Đường Chính tựa như không hề biết đau đớn vậy. Thò tay chụp lấy tay của người vừa đâm mình hung hắn kéo hắn về phía trước một cái khiến bước chân của hắn lảo đảo vừa vặn đâm ngay vào thanh vũ khí đang trên tay Đường Chính, trực tiếp bị xuyên qua người.