Đang trong không trung, Sở Văn Hiên cúi đầu nhìn, chỉ thấy một hình ảnh sợ rằng cả đời chính mình không thể quên được. Trong một mảnh phạm vi vô cùng rộng lớn, hầu như bao phủ phương viên hơn mười dặm, tàn bộ bị khí tức màu hồng bao trùm, đầu nguồn của khí tức màu hồng này đang có một dòng xoáy cấp tốc xoay tròn, theo dòng xoáy này chuyển động không ngừng nghỉ, khí tức màu hồng rất nhanh bị hấp thu sạch sẽ, vị trí trung tâm của dòng xoáy kia dần dần hiển lộ ra thân ảnh Phi Tiểu Nhã, toàn bộ quá trình phách lệ đồ sộ, khí thế khôi hoành, hoàn toàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Cây cỏ và cát đá nguyên bản bị tinh thạch hóa cũng đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Bảo chủ đại nhân chậm rãi chớp đôi mi mắt xinh đẹp, thu lại hai bàn tay trước mặt tỉ mỉ ngắm nhìn, nhẹ nhàng nắm chặt lại, biểu tình phảng phất như có chút mờ mịt.
Sở Văn Hiên một tay nắm lấy pho tượng Mang chấp sự đã biến thành tinh thạch rơi xuống dưới mặt đất, cấp tốc phóng về phía Phi Tiểu Nhã. Chờ khi mang theo Mang chấp sự chạy tới trước mặt nàng, Sở Văn Hiên mở thờ phì phò mở miệng nói:
- Bảo chủ, tuy rằng cách làm của chấp sự có chút thiếu thỏa đáng, thế nhưng cũng là suy nghĩ vì bảo chủ a, xin bảo chủ tha cho hắn một mạng.
Nghe được Sở Văn Hiên nói, Phi Tiểu Nha quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Hắn cần ta tha mạng sao?
Sở Văn Hiên còn tưởng rằng Phi Tiểu Nhã đang tức giận, đang định tiếp tục mở miệng cầu tình, trên người Mang chấp sự bên cạnh vốn biến thành tinh thạch đột nhiên truyền tới âm thanh răng rắc vỡ vụn.
Ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tầng tinh thạch màu hồng bên ngoài Mang chấp sự cư nhiên lấy mắt thường khó có thể thấy được cấp tốc hóa khí, chỉ trong thời gian vài lần nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, triệt để khôi phục lại hình dáng ban đầu, thậm chí ngay cả y phục cũng không hề có nửa điểm hao tổn, pho tượng nguyên bản đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, Mang chấp sự nhẹ nhàng khởi động gân cốt một chút.
- Ngài…
Sở Văn Hiên chỉ vào Mang chấp sự nói lắp bắp.
Mang chấp sự khẽ cười một tiếng, khom người nói với Phi Tiểu Nhã:
- Tạ ơn bảo chủ không giết.
- Hừ…
Phỉ Tiểu Nhã lạnh lùng nói:
- Ít giả mùa sa mưa làm vẻ ta đây nữa, cho dù hiện tại ta đã tấn chức Thiên giai thượng phẩm, thế nhưng không có khả năng giết ngươi dễ dàng như vậy, đây chỉ là thu hồi chút điểm lợi tức, cho ngươi một giáo huấn, ngày đánh chết Tạ Tuyết Thần mới là tử kỳ chân chính của ngươi.
- Dạ, dạ!
Mang chấp sự liên tục gật đầu, cười tủm tỉm nói:
- Bảo chủ đại nhân tấn chức thiên giai thượng phẩm, bước vào thiên nhân hợp nhất, quả thực là thiên tư ngút trời, muốn đánh chết Tạ Tuyết Thần quả thực dễ dàng, đợi một ngày này tới, ta tự nhiên sẽ tự đưa đầu lên.
- Ít vuốt mông ngựa!
Vẻ mặt Phi Tiểu Nhã lạnh lùng.
Sở Văn Hiên bên cạnh kích động không ngớt, hai tròng mắt đều phiếm qauang mang màu xanh:
- Bảo chủ, người… Tấn chức Thiên giai thượng phẩm rồi?
- Uh!
Phi Tiểu Nhã gật đầu, liếc mắt nhìn Mang chấp sự, trực tiếp nói:
- Còn phải tạ ơn hắn ban tặng!
Nếu không phải bởi vì chuyện tình của Đường Phong để chính mình rơi vào trong cảm giác bi thương cực độ, chính mình căn bản không có khả năng đứng tại chỗ này nhiều ngày như vậy, cảm ngộ linh khí, thể nghiệm linh khí, câu thông với linh khí, tự nhiên không thể đạt tới cảnh giới hiện tại.
Vẻ mặt Mang chấp sự không chút biểu tình nói:
- Vẫn là tư chất của bảo chủ đại nhân xuất sắc, tâm trí kiên định mới có thể lĩnh ngộ được tới trình độ này, chuyện ta có thể làm không đáng nhắc tới.
Sở Văn Hiên bật người nói:
- Chúc mừng bảo chủ đại nhân, chúc mừng bảo chủ đại nhân, không hổ là bảo chủ của Ô Long Bảo, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể tấn chức Thiên giai thượng phẩm, quả thực khiến thuộc hạ hâm mộ, để thuộc hạ thúc ngựa cũng đuổi không được.
- Ngươi cũng ít vuốt mông ngựa!
Phi Tiểu Nhã tại thời điểm nói chuyện với Sở Văn Hiên vẫn có ngữ khí giống như trước, nhưng thái độ đã hòa hoãn nhiều.
Sở Văn Hiên hít hít vài cái nói:
- Dạ!
Phi Tiểu Nhã nhẹ nhàng thở ra một hơi, tấn chức Thiên giai thượng phẩm cũng không là cái gì, dù sao chính mình còn trẻ, cho dù hiện tại không thể tấn chức, ngày sau chung quy vẫn có cơ hội tấn chức. Ngược lại là loại cảnh giới thiên nhân hợp nhất này không phải là mỗi một đai cao thủ Thiên giai thượng phẩm đều có.
- Đây… Chính là thiên nhân hợp nhất?
Phi Tiểu Nhã cảm nhận được linh khí bên ngoài cùng với cương khí của bản thân sản sinh liên hệ, dĩ nhiên không cần vận công cũng có thể cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể, cảm giác có chút không thể tưởng tượng, đây chính là chuyện chính mình trước đây căn bản không thể làm được.
Mang chấp sự ở một bên giải thích nói:
- Đây chỉ là thiên nhân hợp nhất giai đoạn sơ cấp, có thể nói không hề thiếu cao thủ Thiên giai thượng phẩm đạt tới loại cảnh giới này. Thiên nhân hợp nhất chân chính là không cần vận công, công pháp có thể liên tục vận chuyển trong cơ thể, tương đương với việc không lúc nào không tu luyện. Bảo chủ người hẳn là có thể nhận thấy được, tuy rằng linh khí dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, thế nhưng lại rất nhanh xói mòn ra ngoài, không có bao nhiêu linh khí được thân thể thu nạp. Nếu như công pháp có thể tự chủ vận chuyển mà nói, cục diện này có thể sẽ triệt để thay đổi.
Dừng lại một chút, Mang chấp sự lại nói:
- Ai, thiên nhân hợp nhất chân chính gian nan như thế nào? Có bao nhiêu cao thủ Thiên giai thượng phẩm bị vây lại trong gian đoạn sơ cấp này, người ta biết được không có bất kỳ ai có thể đột phá cảnh giới này tiến vào tầng tiếp theo. Tiểu tử Đường Môn tại lúc còn Huyền giai đã mò được cánh cửa thiên nhân hợp nhất, có thể coi như một kỳ tài, nếu như không phải thực lực bản thân của hắn thiếu, hắn hiện tại hẳn là tương đồng so với người và ta, bồi hồi tại giai đoạn này. Bất quá ta tin tưởng, chỉ cần hắn có thể đạt được cảnh giới Thiên giai kia, khẳng định có thể càng thêm ưu tú so với chúng ta, rất nhanh có thể vượt qua được cảnh giới của chúng ta hiện tại, chân chính đạt được thiên nhân hợp nhất chân chính.
Nói tới đây, đột nhiên cảm giác có người đang đẩy nhẹ chính mình, Mang chấp sự quay đầu nhìn, thấy Sở Văn Hiên đang liên tục nháy mắt ra dấu với chính mình.
Phi Tiểu Nhã lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Nếu như người đã chết, tư chất tốt hơn nữa cũng không dùng được.
- Ha hả…
Mang chấp sự ngượng ngùng cười cười, rất thức thời không đề cập bất cứ đề tài nào liên quan tới Đường Phong.
- Bảo chủ, người vừa mới tấn chức Thiên giai thượng phẩm, hẳn là nên nhanh chóng đả tọa tu luyện một đoạn thời gian, củng cố vững chắc cảnh giới hiện tại.
Sở Văn Hiên ở một bên khuyên nhủ.
- Thế nhưng…
Phi Tiểu Nhã quay đầu nhìn về phía vị trí băng hỏa ba mươi sáu phòng, vẻ mặt khó xử.
-o0o-
- Yên tâm đi bảo chủ, ta sẽ trợ giúp ngươi nhìn chằm chằm, một khi có bất cứ tin tức nào về hắn, ta sẽ lập tức thông báo cho người trước.
Sở Văn Hiên nói.
- Vậy được rồi!
Phi Tiểu Nhã gật đầu:
- Ta sẽ tu luyện trên thuyền, bất luận gió thổi cỏ lay nào cũng không thể buông tha.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Phi Tiểu Nhã rất không muốn rời khỏi vị trí vừa đứng, chậm rãi bước về phía con thuyền cạnh bờ biển.
Chính mình đứng đợi tại nơi này xác thực không có bất cứ tác dụng gì, tuy rằng làm như vậy có thể hơi chút khiến tâm tình lo lắng của chính mình hơi bằng phẳng một chút, thế nhưng sự tình đã trôi qua ba tháng rồi, hắn sống hay chết đều đã thành sự thực, cũng không phải chính mình lo lắng là có thể thay đổi được. Ngược lại chính mình hiện tại xác thực cần thông qua tu luyện để củng cố cảnh giới vừa đột phá.
Phi Tiểu Nhã đi được không tới nửa ngày, bốn người Thiết Đồ đột nhiên từ trong băng hỏa ba mươi sáu phòng chạy ra ngoài, lúc chạy tới chân núi không phát hiện ra bóng dáng của bảo chủ, không khỏi dò hỏi:
- Bảo chủ đâu rồi?
Sở Văn Hiên đáp:
- Trở về thuyền nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì?
- Phát hiện vết tích Đường Môn lưu lại rồi!
Vẻ mặt Thiết Đồ kích động nói, lập tức đưa thứ cầm trong tay ra.
Đôi lông mày của Sở Văn Hiên và Mang chấp sự nhíu sát lại, nhanh chóng tiếp nhận.
Đây là một kiện y phục bị mồ hôi thấm ướt, đại khái là do bị băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn qua, hiện tại trên y phục đã tràn đầy sương muối, hơn nữa còn có một số địa phương bị tổn hại, hẳn là không cẩn thận xoay chuyển xé rách.
Mà bộ y phục này, vô luận là Mang chấp sự hay là Sở Văn Hiên đều có chút ấn tượng.
- Ta nhỡ kỹ, thời điểm giai đoạn huấn luyện thứ nhất kết thúc, Đường Môn mặc chính là loại y phục này!
Hà Hương Ngưng bên cạnh mở miệng nói.
- Không sai!
Mang chấp sự gật đầu:
- Thời điểm ta dẫn hắn tới xác thực mặc bộ y phục này, ngươi tìm được ở chỗ nào?
- Tìm được trong phòng thứ mười ba, bị ném vào trong một góc thạch thất.
Thiết Đồ đáp, bởi vì trước đó Phi Tiểu Nhã từng căn dặn qua bốn người này, vì vậy bốn người mỗi một đoạn thời gian tiến vào trong thạch thất tiếp theo tu luyện đều tỉ mỉ kiểm tra toàn bộ thạch thất một lần. Mà tư chất của Thiết Đồ tốt nhất, thời gian hơn một tháng đã có thể từ phòng thứ nhất tiến thẳng vào băng hỏa phòng thứ mười ba, chính là ngày hôm nay mới phát hiện ra bộ y phục này. Hắn cũng không dám xác định có phải là Đường Phong hay không, chỉ có thể mang theo y phục hỏi mấy đồng bạn một chút, cuối cùng được Hà Hương Ngưng chứng thực, lúc này mới khẩn cấp trở về báo cáo cho Phi Tiểu Nhã.
- Phòng thứ mười ba…
Khóe miệng Mang chấp sự hiện ra một tia mỉm cười:
- Thời điểm Đường Môn tiến vào băng hỏa ba mươi sáu phòng tu luyện hẳn là bắt đầu từ phòng thứ sáu, mà hắn muốn tiến vào phòng thứ mười ba chí ít phải tiêu tốn thời gian nửa tháng mới được. Nói cách khác, tuy rằng lúc đó chờ đợi suốt sáu ngày không nhìn thấy hắn ra ngoài, nhưng rất có khả năng hắn chưa chết, thời gian sáu ngày hắn có thể chịu đựng được, thời gian lâu hơn tự nhiên cũng có thể ứng phó.
Bốn người Thiết Đồ không khỏi hưng phấn nói:
- Nói như vậy, Đường Môn không có việc gì rồi.
- Tự nhiên là không có việc gì.
Mang chấp sự kiên quyết nói:
- Tiểu tử này lẽ nào tìm được thứ gì ăn bên trong đó hay sao? Cư nhiên mấy tháng cũng không hiện ra một lần!
Nói xong quay đầu liếc mắt nhìn Sở Văn Hiên, cả hai đều lộ biểu tình cười khổ.
Hai người thay Phi Tiểu Nhã cảm thấy bi ai.
Nàng đợi trong Ô Long Bảo chờ đợi hai tháng, ở chỗ này chờ đợi hơn một tháng chính là muốn biết được rốt cuộc Đường Phong có thể bình an hay không, thế nhưng nàng vừa mới chân trước rời đi, đám người Thiết Đồ chân sau mang tới y phục của Đường Phong tìm nàng.
Lẽ nào thực sự như lời truyền miệng, chuyện tốt xác thực cần phải nhiều hay sao?
Mang chấp sự liếc mắt nhìn Sở Văn Hiên, nói:
- Nếu muốn ngươi có thể đi thông báo cho nàng, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nàng đã chờ đợi trong thời gian đủ lâu.
Sở Văn Hiên cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Quên đi, so sánh mà nói, cảnh giới của nàng hiện tại càng quan trọng hơn, dù sao đi nữa nàng trong thời gian tu luyện sẽ hoàn toàn vong ngã, chờ nàng xuất quan rồi nói.
- Uhm!
Mang chấp sự khẽ cười một tiếng.
Bảo chủ vừa mới tấn chức Thiên giai thượng phẩm, nếu như lúc này đi quấy rỗi nàng, nàng khẳnh định sẽ không còn tâm tư tu luyện. Tuy rằng sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì đối với cảnh giới của nàng, thế nhưng đối với tương lai tuyệt đối không phải là chuyện hay ho gì.
- Hơn nữa, một khi nàng tiến vào trạng thái tu luyện, tự nhiên sẽ không để ý tới việc ngoại giới. Vô luận bao nhiêu ngày đối với nàng mà nói so với thời gian nháy mắt không hề khác nhau. Chờ khi nàng tu luyện xong, củng cố cảnh giới hiện tại, lại nói tin tức cho nàng không cần nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
- Chấp sự…
Hà Hương Ngưng ở một bên nhẹ giọng mở miệng hỏi:
- Bảo chủ đại nhân… Vì sao lại lưu ý đối với hành tung của Đường Môn như vậy?
Cảm giác của nữ nhân luôn luôn nhạy cảm, thời gian vừa qua mỗi lần Hà Hương Ngưng nhìn thấy Phi Tiểu Nhã đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích đều có chút cảm xúc trong lòng, bởi vì biểu tình trên mặt Phi Tiểu Nhã có đôi khi rất giống nàng, là một biểu tình của một nữ nhân nghĩ tới người trong lòng chính mình.
- Ngươi nghĩ sao?
Mang chấp sự nhìn nàng một cái.
- Đệ tử… Đã biết!
Hà Hương Ngưng mạnh mẽ cười một tiếng, khẽ cắn môi gật đầu.
Tuy rằng không nhận được bất cứ đáp án gì, nhưng Hà Hương Ngưng đã sớm biết đáp án. Đúng vậy, một nam nhân ưu tú như vậy đã định trước sẽ hấp dẫn không ít nữ nhân. Mà trong đó dĩ nhiên có bao gồm cả bảo chủ Ô Long Bảo, một đại cao thủ Thiên giai.
Cao thủ Thiên giai, thân phận hiển hách, là thượng vị giả một trong tam đại thế lực Lý Dường.
Lẽ nào nói, ba tháng trước sở dĩ hắn nói ở lại Ô Long Bảo chính là vì nàng? Phù hợp với điều kiện này ngoại trừ bảo chủ Ô Long Bảo còn có thể là ai được?
Hiện tại xem ra, hai người đứng chung một chỗ cũng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi, ngoại trừ thực lực có chút chênh lệnh tương đối ra. Thế nhưng thực lực của nam nhân kia không đáng lo, đây chỉ là tạm thời, hắn vì nữ nhân này mà liều mạng tu luyện biến mạnh, thậm chí không tiếc đặt chính mình vào trong hiểm cảnh, chắc chắn sẽ có một ngày đêm hắn sẽ đạt tới trình độ ngang hàng với nàng, thực hiện nguyện vọng của chính bản thân hắn.
Đối với chính mình cũng là lúc nên buông thả, cũng nên chặt dứt loại dày vò này, không nên có bất cứ ý niệm may mắn nào trong đầu. Nghĩ tới đây, Hà Hương Ngưng nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người bước về phía băng hỏa ba mươi sáu phòng, bước tiến kiên định không gì sánh được.
Nhìn bóng lưng của Hà Hương Ngưng, mang chấp sự chậm rãi lắc đầu, nói:
- Nếu như bảo chủ đại nhân có thể buông tha được như nàng, vậy thì thực sự quá tốt rồi.