Mục lục
Vô Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay phải của hắn không ngừng run run khiến thân thể cũng run run theo không ngừng.

Mà trên tay hắn nâng niu nhẹ nhàng một người tí hon tóc bạc trắng, máu tươi chảy ra từ trên khóe miệng người tí hon, khuôn mặt của người tí hon hiện lên thần sắc tái nhợt.

Ánh mắt khát máu lạnh lẽo của ma đầu trở nên vô cùng ôn nhu, phảng phất như tất cả mọi thứ đều tan chảy thành nước.

- Nha đầu...

Đường Phong nhẹ nhàng hô một tiếng, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, hắn rất sợ chính mình thở một hơi bay mất Linh Khiếp Nhan.

- Khụ khụ...

Thanh âm ho khan của Linh Khiếp Nhan truyền ra khiến Đường Phong lo lắng, sau khi phun ra hai cục máu bầm thì nàng nói:

- Không có việc gì.

Lời vừa dứt, Đường Phong chợt nghe được thanh âm răng rắc truyền tới, tất cả những vùng da thịt bị lộ ra bên ngoài của Linh Khiếp Nhan nều bắt đầu nứt nẻ giống như đồ sứ bị rạn vỡ, chỉ trong chớp mắt liền nứt ra hàng trăm đạo, Linh Khiếp Nhan giống như một búp bê bị dập nát, vết rạn ở khắp người giống như mạng nhện bao phủ, hơn nữa máu tươi từ những vết rạn này còn không ngừng chảy ra.

Đường Phong run rẩy lắc đầu:

- Tại sao lại có thể như vậy?

- Phong ca ca đã quên cơ thể của ta hình thành như thế nào rồi sao?

Linh Khiếp Nhan không trả lời chính diện.

Lúc này trong đầu óc Đường Phong rối như tơ vò, nhưng cuối cũng hắn cũng suy nghĩ lại cẩn thận, thân thể của Linh Khiếp Nhan xác thực là do tái sinh thạch trọng tổ thành, tuy rằng tái sinh thạch có khả năng co dãn nhưng phải thừa nhận một kích vừa rồi của Chiến Khôn cũng đã vượt qua cực hạn của nàng.

Nếu đổi lại làm người tu luyện Thiên Giai khác sợ rằng sớm đã bị chết đi, cũng chỉ có Linh Khiếp Nhan mới có thể sống sót. Nhưng dù vậy thì thương thế của nàng tuyệt đối không hề nhỏ chút nào.

- Đừng lo lắng, có thể trị được. Chỉ cần ngâm trong linh nhũ trì một đoạn thời gian... khụ khụ...

Linh Khiếp Nhan mở mắt nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Phong liền nhanh chóng mở miệng nói.

- Thực sự có thể trị được chứ?

- Tất nhiên.

Linh Khiếp Nhan gật đầu mạnh.

- Chẳng qua phải nhanh một chút.

Đường Phong nuốt khan nước bọt trong cổ, cười gượng ép một tiếng:

- Yên tâm, hiện giờ ta lập tức nàng ngươi rời đi tới một địa phương yên tĩnh! Nhưng mà trước tiên ngươi phải chờ một chút.

- Được!

Khuôn mặt rạn nứt của Linh Khiếp Nhan xuất hiện một tia mỉm cười, nàng chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Đường Phong cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy nàng, sau đó chậm rãi đưa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực vài cái.

Đến khi Đường Phong ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều cảm giác được hắn đã thay đổi. Đôi tay run run cùng thân thể trầm ổn, hai tròng mắt đỏ bừng sáng bóng, một thân sát khí tỏa ra bức người vô cùng to lớn, uy áp giống như ngọn núi đè nặng trong lòng mọi người mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía.

Gió cuốn bụi tung mù mịt.

Một tiếng gầm lên giận giữ vang vọng khắp chân trời:

- Chiến Khôn, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!

- Ma đầu ngươi đừng đắc ý!

Chiến Khôn lạnh lùng trả lời.

- Ha ha ha ha!

Đường Phong ngửa mặt lên trời cười to, thần sắc chợt lạnh lùng:

- Ma đầu! Được, hôm nay ta sẽ hóa thân thành ma, huyết tẩy các ngươi một lượt!

- Càn rỡ! Làm sao chính đạo có thể để cho một tên ma đầu như ngươi làm càn!

Chiến Khôn giận giữ quát lên.

Đường Phong vung tay phi một thanh phi đao ra, một tiếng phốc vang lên, thanh phi đao đã cắm vào trên người Tư Đồ Thiên Hà đang bị thương nặng, nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia vô cùng thê thảm, đầu tiên là bị Đường Phong phế bỏ một cánh tay, sau đó lại bị Liễu Như Yên đánh cho thương nặng, hiện giờ lại bị Đường Phong trực tiếp lấy đi tính mệnh, bị giày vò liên tục như vậy, cho dù là ai cũng chết không thể nhắm mắt.

- Ta muốn nhìn xem, hôm nay là ta mất mạng hay là các ngươi mất mạng!

Thần sắc Đường Phong dữ tợn, một sát khí âm lãnh phát ra chậm rãi bước tới Chiến Khôn.

Bước đi của hắn không hề thoải mái, nhưng mà mỗi một lần hắn hít thở thì sát khí đều được tản ra trong không khí, dần dần, trong không khí phảng phất tràn ngập một mùi máu tươi.

Linh Khiếp Nhan bị trọng thương như vậy toàn bộ là do Chiến Khôn ban tặng, làm sao Đường Phong có thể không giận?

Nếu như tranh đấu chính diện mà Đường Phong thua thì Đường Phong cũng không thể nói được gì, dù sao cũng do học nghệ không tinh thông bằng người, còn có thể nói cái gì? Nếu như đổi lại là ai khác cũng đều là đạo lý này.

Nhưng mà Chiến Khôn thân là cao thủ Linh Giai thượng phẩm vậy mà đi đánh lén hắn, nếu không phải hắn đánh lén trước thì làm sao Linh Khiếp Nhan xảy ra nông nỗi này? Làm sao nha đầu này bị trọng thương tới mức vậy?

May mà thân thể của nha đầu được tái sinh thạch trọng tố, nếu không thì chẳng phải đã chết rồi sao?

Thần sắc của Chiến Khôn ngưng trọng, hắn có thể cảm thụ được sự phẫn nộ cùng sát khí của Đường Phong, thế nhưng mặc dù phẫn nộ thì người thanh niên này cũng không hề mất đi thần trí, chỉ nhìn vào điểm này thì tố chất tâm lý của hắn cao hơn không biết bao nhiêu lần so với Tư Đồ Thiên Hà. Lúc Tư Đồ Thiên Hà bị phế bỏ một cánh tay chỉ biết lao lên chiến đấu, căn bản không phải một trình tự.

- Liễu phó tông chủ, ngươi có muốn liên thủ cùng ta báo thù rửa hận cho Tư Đồ trưởng lão hay không?

Đường Phong nhìn bước chân nặng trịch của Đường Phong đang đi tới gần liền quay sang hỏi Liễu Như Yên một câu.

Từ lúc Liễu Như Yên thấy Chiến Khôn xuất thủ đánh lén thì vẫn không hề nhúc nhích tí nào, nghe vậy chỉ quay đầu sang một bên không thèm để ý tới.

Xác thực bây giờ Liễu Như Yên đang muốn lấy tính mệnh của Đường Phong, nhưng mà đầu tiên liên thủ với Tư Đồ Thiên Hà đối phó Đường Phong đã làm mất đi danh dự của chính mình, hiện giờ Chiến Khôn lại dùng thủ đoạn như thế, làm sao nàng còn tâm tình đi đánh tiếp?

- Một mình ngươi là đủ rồi.

Linh Khiếp Nhan trả lời nhàn nhạt, hiển nhiên nàng không hề muốn cùng Chiến Khôn thông đồng làm bậy, cho dù muốn lấy tính mệnh của Đường Phong thì nàng cũng sẽ tự hoàn thành một mình mà không phải mượn tay người khác đánh hộ, lại càng sẽ không đi tập kích bất ngờ.

- Vậy thì mời Liễu phó tông chủ đứng xem!

Chiến Khôn cười lạnh một tiếng, quang mang trên Long Uyên Đao lại lóe lên mạnh mẽ chém xuống đầu Đường Phong.

Đao mang bay đi thẳng tới vị trí của Đường Phong.

Đường Phong đón lấy đao mang đánh tới lại không hề né tránh, một màn này khiến cho trái tim của tất cả mọi người như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bọn họ khẩn trương bởi vì không biết sau một khắc thân thủ của ma đầu này có dời đi vị trí khác hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK