Mục lục
Vô Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể để nàng tiếp tục thi triển ra lực lượng Cương Tâm được. Lực lượng Cương Tâm này quá mức cổ quái, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ gặp phải thiệt thòi lớn. Tuy rằng Đường Phong cũng có thể vận dụng lực lượng Cương Tâm nhưng dù sao thì đối thủ hiện giờ cũng là Lục tỷ của mình, nếu lỡ làm nàng bị thương thì không hay lắm.

Đừng nhìn bề ngoài của Đường Điểm Điểm trông có vẻ rất dễ khi dễ, nhưng thật ra thi triển ra kiếm pháp lại như nước chảy mây trôi, kiếm khí lạnh thấu xương, quả thật là một cao thủ. Đường Phong triền đấu cùng nàng thật lâu, nếu chỉ xét riêng về kiếm chiêu thì không chiếm được chút thượng phong nào cả. Bất quá trận đấu qua càng lâu thì Đường Điểm Điểm lại càng có chút chịu không nổi nữa. Bởi vì mỗi lần Đường Phong đều buộc nàng dùng trường kiếm liều mạng, nàng thân là một nữ tử, tốc độ và khí lực của bản thân sao lại có thể sánh với Đường Phong được?

Một bộ Tú Thủy kiếm pháp vốn dùng linh hoạt khéo léo để nổi danh lại bị Đường Phong thi triển ra một cách khí phách tuyệt luân, chiêu nào cũng vô cùng hung ác. Mỗi lần Đường Điểm Điểm tiếp được một chiêu liền cảm giác được cổ tay và cánh tay vô cùng đau đớn, nếu không phải thực lực của nàng cũng không tệ thì trường kiếm đã sớm bị đánh bay rồi. Dù vậy thì bàn tay nhỏ bé của nàng cũng đã bị đánh đến mức đỏ bừng như con cua luộc.

Lúc nàng chiến đấu cũng xem như là kiên cường. Dù cánh tay đau đớn cũng không rên lên một tiếng, mạnh mẽ kịch chiến với Đường Phong. Tuy vậy nhưng kiếm thế của nàng lại càng ngày càng trầm trọng, chiêu thức cũng ngày càng không được mượt mà tự nhiên như trước nữa.

Một tiếng "Đương" vang lên, trường kiếm của hai người lại đụng nhau lần nữa. Trường kiếm trên tay Đường Điểm Điểm lại bị trực tiếp đánh gãy bay vèo ra ngoài, cả người cũng lảo đảo lui về sau vài bước. Nàng chớp mắt to, nắm chuôi kiếm gãy trong tay mà hàng mi dài lại run run không thôi, vẫn không thể nào tin được sự thật trước mắt.

Theo nàng nghĩ thì thập thất đệ giờ mới chỉ là Thiên giai hạ phẩm, dù tu luyện ở trong thế tục nên kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn mình nhưng cũng không thể nào chiến thắng mình một cách nhẹ nhàng như vậy được. Từ đầu đến cuối, vị thập thất đệ này đều chủ động nắm lấy quyền chiến đấu, mà mình thì cứ như con rối bị giựt dây vậy, bị hắn kéo đông kéo tây, thực lực bản thân còn chưa phát huy được một nửa đã bị đánh bại rồi.

Đường Phong đứng tại nguyên chỗ, Hoan Ca Kiếm chỉ về phía Đường Điểm Điểm đang ở xa xa, cười nhẹ một tiếng nói:

- Lục tỷ, ngươi thua rồi.

Đường Điểm Điểm thở phì phò, bộ ngực tinh xảo cũng theo đó mà phập phồng, sắc mặt dần dần đỏ lên. Sau khi ngơ ngác một hồi lâu đôi mắt to liền trở nên ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn cũng vểnh lên cao, vứt đoản kiếm xuống mặt đất, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm cùng một chỗ, dùng sức xoay xoay mấy ngón tay.

- Lục tỷ...

Trong lòng Đường Phong liền máy động, nhìn bộ dáng này của nàng, sẽ không phải là ...

- Ngươi. . . Ngươi xấu lắm...

Đường Điểm Điểm còn chưa nói hết lời nước mắt đã chã lã tuôn ra.

Đúng là khóc thật! Đường Phong liền cảm thấy áy náy. Việc này... không ngờ lại giống như tiểu hài tử đánh nhau, bảo mình phải làm thế nào cho phải đây.

- Ta xấu ở chỗ nào hả?

Đường Phong ủy khuất muốn chết.

- Biết rõ khí lực của người ta không bằng ngươi còn theo sát ta bắt so khí lực, ô ô, ngươi khi dễ người... Lần này không tính!

Đường Điểm Điểm quay người bỏ chạy, dọc đường đi truyền đến tiếng khóc thút thít và thanh âm thanh thúy của nước mắt rơi xuống.

- Này... không phải chứ?

Đường Phong không biết nói gì nữa.

- Phong nhi, ngươi xong đời rồi.

Đường Đính Thiên đột nhiên xuất hiện ở một bên nhìn hắn có chút hả hê.

- Ta cũng không có làm gì nàng mà, đánh thua rồi còn khóc là sao? Sớm biết vậy thì dù thế nào cũng không luận bàn với nàng đâu.

- Phong nhi, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian thu thập đồ đạc trốn đi thì hơn.

Đường Đính Thiên nghiêm mặt nói

- Nếu không đợi đến khi lão Tứ biết chuyện nhất định sẽ đến đuổi giết ngươi đấy

- Không đến mức đó chứ?

Đường Phong toát cả mồ hôi

- Nói không hay chứ Điểm Điểm chính là cục thịt trong tâm khảm của lão Tứ, giờ nàng lại khóc sướt mướt chạy về thì không chừng lão Tứ sẽ tưởng là ngươi khi dễ nàng đấy.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Đường Điểm Điểm lại chạy trở về, vành mắt sưng đỏ, ủy khuất nhìn Đường Phong, bộ dáng kia muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Đường Phong có chút chột dạ, chần chờ nói:

- Lục tỷ...

Đường Điểm Điểm lắc đầu, nói:

- Ta thua, thập thất đệ có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi, Lục tỷ sẽ vì ngươi làm thỏa đáng.

Vốn Đường Phong quả thật có yêu cầu, giày vò cả buổi như vậy không phải cũng chỉ vì khối vạn niên hàn ngọc kia của nhất phòng Đường Chiến Thiên sao? Nhưng giờ Đường Phong nào dám nhắc đến nữa?

Vạn niên hàn ngọc quả thật không tệ, đeo trên người có thể ngưng thần tĩnh khí, tru tà bất xâm, lại có thể gia tăng tốc độ hấp thu linh khí của bản thân nhưng những công dụng này đối với Đường Phong thì có cũng được mà không có cũng chả sao, cũng không cần thiết lắm. Hắn vốn là cân nhắc vì Lại tỷ các nàng, nhưng giờ nghĩ lại thì chỉ một khối vạn niên hàn ngọc, dù lấy được cũng rất phiền toái. Bởi vì không biết nên cho ai cả, vì dù có cho ai đi nữa thì người kia cũng bất mãn cả.

Thôi vậy, nghĩ tới đây Đường Phong lắc đầu nói:

- Tiểu đệ không có yêu cầu gì cả.

Nếu lại làm cho nàng khóc thì thật là không hay.

Ngoài dự liệu, Đường Điểm Điểm lại nói:

- Thập thất đệ đây là xem nhẹ người ta sao? Nguyện đánh bạc thì nguyện chịu thua, Lục tỷ nói được làm được, không được, nếu hôm nay ngươi không nói ra yêu cầu thì ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.

Được, còn ép mình nói ra yêu cầu nữa cơ đấy

- Được rồi, nếu Lục tỷ đã cưỡng cầu, tiểu đệ mà còn từ chối thì bất kính rồi.

Đường Phong nhẹ gật đầu, vẻ mặt Đường Điểm Điểm lập tức khẩn trương nhìn qua hắn, nội tâm hối hận muốn chết, thầm trách mình tỏ ra phóng khoáng để làm gì thế không biết?

- Tiểu đệ có một yêu cầu là mong sau này mỗi ngày Lục tỷ ngươi sẽ đến Thính Tuyền Cư để luận bàn với ta hai canh giờ.

Thực lực bản thân của cô nàng này cũng không kém, hơn nữa Cương Tâm lại cổ quái như vậy, chẳng qua là thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu thôi. Nếu có thể tích lũy thêm kinh nghiệm từ thực chiến thì thực lực của nàng nhất định sẽ tăng lên rất lớn.

Ba tháng sau nàng đã phải đại biểu gia tộc tham gia gia tộc đại bỉ. Ở nơi chết tiệt kia đương nhiên sẽ không ai hạ thủ lưu tình với nàng rồi. Nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là đường tỷ của mình, Đường Phong cũng không muốn nàng uổng mạng tại đó.

Nội tâm Điểm Điểm không khỏi thở dài một hơi, chỉ là mỗi ngày đến luận bàn hai canh giờ, dù có chút miệt nhọc nhưng cũng có thể tiếp nhận được.

- Yêu cầu thứ hai thế nào?

- A...... Ta còn chưa nghĩ đến, đợi khi nào nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết.

- Khiến người ta tụt cả hứng.

Đường Điểm Điểm tức giận nói, đảo mắt một vòng lại mở miệng:

- Bất quá thập thất đệ, ngươi hủy trường kiếm của ta, Lục tỷ giờ không còn vũ khí rồi, sau này làm thế nào mà luận bàn với ngươi đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK