Mục lục
Vô Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày trước, Đại Tuyết Lâu nhận được sự ủy thác, người ủy thác đưa ra giá tiền rất cao, mục đích là muốn diệt trừ một thế lực gia tộc họ Thạch. Đúng lúc Tiếu Nhất Diệp nhàn rỗi vô sự, liền cùng Lâu Mãn Kinh nhận nhiệm vụ này.

Tàn sát hết một gia tộc, loại chuyện này trước kia Thang Phi Tiếu cũng đã từng làm. tự nhiên không thể trách cứ sỉ, nhưng là vấn đề nằm ở chỗ này. Gia tộc này lại tồn tại một Thiên Giai cao thủ. hơn nữa hắn lại là một vị ngoại vi chấp sự của Bạch Đế Thành, thân phận mặc dù không cao nhưng cũng không thấp, những năm này Bạch Đế Thành trải qua không ít chuyện.

Tam đại thế lực đều có loại ngoại vi thế lực này, dù sao bọn họ không thể nào chỉ có một chút thế lực biểu hiện ra ngoài như vậy, bọn họ còn có nhiều thế lực, phân bộ bí mật ở trong Lý Đường đế quốc.

Bọn họ cùng với những thế lực này có quan hệ trực thuộc trên dưới, so sánh với những thế lực ở Thiên Tú cùng Tĩnh An Thành quan hệ còn bền chắc hơn rất nhiều.

cũng là do Tiếu Nhất Diệp tàn bạo quá mức, không nên tru diệt hầu như toàn bộ người của gia tộc này, một khi gia tộc đó chưa tuyệt diệt thì hắn còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, kết quả là một ngày sau khi cuộc tàn sát diễn ra. Tứ Quý thành chủ của Bạch Đế Thành đã tìm tới hắn.

Tứ Quý thành chủ tất nhiên sẽ không vì một ngoại vi chấp mà đại động can qua như thế, bọn họ xuất động bốn vị cao thủ đứng đầu. mục đích là tiêu diệt Tiếu Nhất Diệp. những năm này Tiếu Nhất Diệp đã giết không ít người Bạch Đế Thành.

Tiếu Nhất Diệp và Lâu Mãn Kinh làm sao có thể là đối thủ của Tứ Quý thành chủ? Chi đánh một lát liền lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, trong khi chiến đấu. cũng không biết là người nào đánh ra một cái hố sâu trên mặt đất, sau đó Thất Thải thần binh kia bỗng nhiên bay ra.

Mà hố sâu này rõ ràng chính là mật đạo của gia tộc họ Thạch, nơi Thất Thải thần binh bay ra thậm chí có không thiếu cấm chế bị phá hư, hẳn là bị dư ba của trận chiến đấu phía trên phá hủy.

Thần Binh vừa xuất hiện, bọn họ cũng lập tức dừng đánh vội vàng đuổi theo, động tĩnh hấp dẫn ra Thiên Công Sơn Trang Chu bằng, rồi cũng đưa ra cả hai người Thủy nguyệt và Kính Hoa, về phần bọn Trần Vô Xá đều là sau đó lục tục dần dần gia nhập vào, tất cả đều bị thất thải quang mang tỏa ra hấp dẫn.

Thời điểm đuổi tới Khúc Đình Sơn. Viêm Nhật Kiếm chặn đường đi của Thần Binh, chuyện sau đó thì mấy người Thang Phi Tiếu đã trực tiếp chứng kiến.

Bây giờ nghĩ lại, Thất Thải thần binh này khẳng định bị gia tộc họ Thạch chiếm được, chẳng qua là bọn họ lại không thể nào làm cho Thần Binh nhận chủ. cũng không dám lấy ra sử dụng cho nên mới dùng bí pháp chế trụ nó đặt ở trong mật đạo, sau đó lại bị mấy người Tiếu Nhất Diệp trong lúc chiến đấu vô tình phá vỡ cấm chế phát hiện ra.

Tất cả những chuyện này chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: trùng hợp, trùng hợp tới cực điểm.

- Đúng rồi, ngươi vừa mới nói Đại Tuyết Cung hiện tại đã sớm không còn là Đại Tuyết Cung lúc trước là vì sao?

Thang Phi Tiếu hỏi, những năm này hắn thật đúng là không đi tìm hiểu tin tức của Đại Tuyết Cung, nhưng vô luận như thế nào, Đại Tuyết Cung vốn là tông môn của hắn. trong lòng vẫn là có chút tình cảm.

- lão cung chủ đã chết, chuyện này các ngươi không biết sao?

Tiếu Nhất Diệp kiệt kiệt cười một tiếng nói.

- Chết như thế nào?

sắc mặt của Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích biến hóa. Lão cung chủ có thể nói là dưỡng phụ của Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, một thân thực lực so sánh với hai ngườì bọn họ còn kinh khủng hơn rất nhiều, hoàn toàn chính là lão yêu quái. Năm đó lúc bọn họ rời khỏi Đại Tuyết Cung, lão cung chủ vẫn còn rất dẻo dai, ít nhất còn có thể sống mấy thập niên, làm sao lại có thể vô duyên vô cớ chết đi như vậy?

- nghe nói là trong lúc ăn cơm bị nghẹn một khối xương chết rồi!

- Thúi lắm

Thang Phi Tiếu thét lên một câu tóm lấy cổ áo Tiếu Nhất Diệp, đường đường một cao thủ làm sao có thể bị nghẹn một khối xương mà chết, loại lý do nhàm chán này đem đi lừa gạt trẻ con thì còn có thể.

- Lời này cũng không phải là ta nói!

Tiếu Nhất Diệp đối mặt với Thang Phi Tiếu, không có chút sợ hãi nói.

- Ai nói?

Đoạn Thất Xích trầm giọng hỏi, hắn và Thang Phi Tiếu giống nhau, cho dù thối lui ra khỏi Đại Tuyết Cung, nhưng vẫn còn có chút tình cảm với lão cung chủ cùng tông môn, nhất là đối với lão cung chủ đã nuôi lớn bọn họ.

- Tạ Tuyết Thần nói. À, đúng rồi, bây giờ hắn là cung chủ Đại Tuyết Cung a!

- Tiểu vương bát đản!

Thang Phi Tiếu tức giận mắng một tiếng:

- lão cũng biết tên khốn này lòng dạ rắn rết, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn lại tàn nhẫn đến nước này.

Chuyện đã rất rõ ràng rồi, lão cung chủ tuyệt đối là bị Tạ Tuyết Thần giết chết. Bằng vào hiểu biết của Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích đối với hắn, hắn tuyệt đối có thể làm được loại chuyện sát sư diệt tổ, đoạt quyền soán vị này.

- lão Thang!

Đoạn Thất Xích chậm rãi hít vào một hơi.

-Ta biết!

Thang Phi Tiếu gật đầu, sau đó dùng một loại tốc độ vô cùng nhanh tóm lấy Tiếu Nhất Diệp, hung hăng quật hắn trên mặt đất, sau đó hai người Thiên Sát Địa Thí nhất tề xông tới một trận quyền đấm cước đá, mãnh liệt cương khí điên cuồng oanh kích trên thân thể mềm yếu không xương của Tiếu Nhất Diệp, không được bao nhiêu thời gian, cả thân thể Tiếu Nhất Diệp đều bị đánh cho méo mó thay đổi hình dáng.

Mấy người Đường Phong thấy vậy đều trợn mắt há mồm.

Túc túc đánh Tiếu Nhất Diệp một trận tới nửa nén hương, Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích mới dừng tay đứng lên nói:

- ngươi con mẹ nó cũng là do lão cung chủ nuôi lớn, tại sao lại không giết chết Tạ Huyết Thần, vì lão cung chủ báo thù rửa hận?

Thân thể Tiếu Nhất Diệp lại giống như vừa rồi, từ từ co rúc thành một đống, sau đó chậm rãi đứng lên, chỉ bất quá bây giờ so sánh với vừa rồi hắn nhìn còn thảm hơn rất nhiều.

- Ha ha!

Tiếu Nhất Diệp cười thảm, khóe miệng tràn ra không ít máu tươi, nhìn ra được hắn quả thật bị thương không nhẹ:

- Đại Tuyết Cung hiện tại Thiên giai cao thủ trở lên đều trúng Tuyết Tủy Hàn Băng Độc, mỗi tháng đều phải phục dụng thuốc giải đúng giờ mới có thể giải trừ được sự đau đớn trong kinh mạch do băng hàn gây ra, nếu ta động thủ với Tạ Tuyết Thần, không phải ép tất cả Đại Tuyết Cung cao thủ cùng tới giết ta sao?

- Ta XX!

Thang Phi Tiếu tức giận mắng:

- Con mẹ các ngươi, đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, làm sao lại bị hạ độc? Cho bọn ngươi cái gì bọn ngươi cũng ăn sao?

Đôi mắt Tiếu Nhất Diệp vốn vẫn nhắm chặt từ từ mở ra một đường nhỏ, bên trong tràn đầy một cổ yêu dị quang mang, cười lạnh nói:

- Tạ Tuyết Thần dùng danh nghĩa lão cung chủ thỉnh tất cả Thiên Giai cao thủ dùng cơm. khi đó ta vẫn còn không biết lão cung chủ đã chết. Mặc dù ta đã cẩn thận không ăn bất kỳ vật gì, nhưng là bọn hắn sau khi trúng độc đã bị điều khiển.

Hắn vừa nói vừa nhìn sang Thang Phi Tiếu:

- Ta bị mấy chục người vây bắt, không ăn chính là chết, ngươi nói ta có thể không ăn sao?

- Các ngươi đúng là phế vật, chẳng lẽ không biết phản kháng sao? Tạ Tuyết Thần chỉ có một người, còn sợ không đánh lại được hắn?

- Đại Tuyết Cung tam tông nhị lâu thế lực đã sớm bị Tạ Tuyết Thần lung lạc một nửa rồi. Chúng ta còn có thể phản kháng như thế nào đây?

Tiếu Nhất Diệp vừa nói vừa mãnh liệt ho khan vài tiếng:

- Nói ra, chuyện tốt này cũng đều do hai người các ngươi ban tặng.

Thang Phi Tiếu cười lạnh nói:

- Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta? Mười năm trước chúng ta đã rút lui khỏi Đại Tuyết Cung rồi.

- Cũng chính bởi vì như vậy, Tạ Tuyết Thần mới không yên lòng đối với chúng ta, hắn dùng loại phương pháp này để khống chế chúng ta.

- Hắn tự biết rõ bản thân mình uy vọng không đủ, không thể danh chánh ngôn thuận đoạt được chức vị cung chủ cho nên mới sử dụng những thủ đoạn ti tiện này!

- Bất kể nói thế nào, hiện tại Đại Tuyết Cung là của Tạ Tuyết Thần, hơn nữa chúc mừng hai vị, kể từ khi hắn trở thành cung chủ hai năm trước, hắn lập tức ban bố lệnh truy sát đối với hai người các ngươi! Giết chết bất kỳ một người nào trong các ngươi cũng có thể trực tiếp được tấn thăng làm trưởng lão, kèm theo một triệu lượng hoàng kim tiền thưởng!

- Hắn chỉ biết dùng những phương pháp này để che giấu sự sợ hãi đối với ta và lão Đoạn!

Nắm tay Thang Phi Tiếu phát ra tiếng răng rắc:

- Nếu không phải lão cung chủ che chở cho hắn, ta đã sớm giết chết hắn rồi!

Trầm mặc trong chốc lát, Thang Phi Tiếu ngẩng đầu nhìn Tiếu Nhất Diệp, có chút tức giận hỏi:

- Ngươi bây giờ đã thành công giả chết, nhưng chất độc trên người ngươi thì tính sao?

Tiếu Nhất Diệp thở nhẹ ra một hơi, vẻ mặt lạnh nhạt:

- Chẳng phải là mười ngày một lần hành hạ sao? Đối với ta mà nói cũng chẳng có gì đáng nói. Đừng quên, ta là rắn, máu rắn là lạnh, ta lại sợ Tuyết Tủy Hàn Băng Độc sao?

- Hai năm sau thì sao?

Thang Phi Tiếu hỏi:

- Cho dù ngươi có thể chịu đựng được sự hành hạ một lần so với một lần còn thống khổ hơn, hai năm sau nếu không có giải dược, ngươi tất phải chết không thể nghi ngờ.

- Chẳng phải hai năm đủ để làm được rất nhiều chuyện sao?

Tiếu Nhất Diệp nở nụ cười:

- Nói không chừng khi đó ta đã lấy được giải dược giải trừ hoàn toàn Hàn Băng độc từ trên người Tạ Tuyết Thần a.

- Chỉ mong sao. . .

Thang Phi Tiếu bùi ngùi thở dài.

- Nếu như không có chuyện gì khác thì ta đi trước, hôm nay chịu một quyền nhất kiếm của Dương Xuân cùng Hàn Đông, lại bị hai người các ngươi cuồng đả một bữa, ta phải tìm một chỗ chữa thương.

Tiếu Nhất Diệp nhìn Thang Phi Tiếu nói.

Thang Phi Tiếu cau mày, muốn nói lại thôi.

Rồi sau đó phất phất tay:

-Cút đi!

Tiếu Nhất Diệp khóe miệng nhếch lên, khẽ gật đầu với Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, rất ý vị thâm trường nhìn Đường Phong một cái, thân hình lóe lên biến mất ở trong màn đêm, thân ảnh mảnh mai của hắn phá lệ tiêu điều cùng tịch mịch.

- Tiếu Nhất Diệp!

Thang Phi Tiếu đột nhiên cao giọng hô:

- Nếu ngươi muốn đột phá cảnh giới hiện tại tiến thêm một bước, ngàn vạn lần đừng giết người nữa!

Thân thể Tiếu Nhất Diệp chợt dừng một chút, rồi sau đó lại hướng phía trước chạy đi.

Nhìn phương hướng Tiếu Nhất Diệp biến mất, Đoạn Thất Xích thở dài nói:

- Hắn giả chết chính là vì muốn lẻn về Đại Tuyết Cung giết Tạ Tuyết Thần, coi như hắn còn có chút lương tâm.

- Nếu không phải như vậy, vừa rồi ta đã giết hắn!

Thang Phi Tiếu thở dài một tiếng:

- Bất quá tỷ lệ thành công của hắn không cao. lão Đoạn, thù của lão cung chủ có lẽ vẫn phải do chúng ta báo!

Đoạn Thất Xích nhè nhẹ vỗ về thanh thái đao của mình, lẩm bẩm nói:

- Ngươi đã mười năm không uống máu người rồi, ngươi khát lắm phải không?

- Đi thôi, giằng co hơn nửa đêm, mệt chết đi được!

Thang Phi Tiếu quơ quơ vai nói.

Hôm nay Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, Tô Nhật An bất đắc dĩ bại lộ thân phận, nhưng là may mắn chính là những người đó không nghĩ tới hai đại sát thần sẽ ẩn cư ở Thiên Tú, hơn nữa, cho dù bọn họ có biết thì hai đại sát thần kết hợp sinh ra lực uy hiếp cũng tương đối lớn, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không có tên ngốc nào đến quấy rối.

Trên đường trở về, Thang Phi Tiếu giới thiệu đơn giản Đoạn Thất Xích với Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên, hai nữ nhân nhất thời vui mừng quá đỗi. Lần này, Yên Liễu lại có thêm một Thiên cấp cao thủ trấn giữ rồi. Mặc dù cũng có một chút nguy hiểm, có thể sẽ bị trả thù gì gì đó, nhưng so với chút nguy hiểm này, chỗ tốt còn lớn hơn nhiều, mấu chốt là phải xem đối đãi họ ra sao rồi. Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên cũng rất vui vẻ, có cao thủ ở Thiên Tú so sánh với không có cao thủ tốt hơn nhiều, lần trước nếu không có Thang Phi Tiếu, mấy tên Thiên cấp cao thủ của Cự Kiếm Môn tuyệt đối đã đem Thiên Tú giết đến máu chảy thành sông.

Tĩnh An thành hướng tây bắc ngoài ba trăm dặm, Lâu Mãn Kinh cầm Thất Thải thần binh thật vất vả lắm mới đoạt được tới tay, thở hồng hộc đứng nguyên tại chỗ, bốn phương tám hướng vây tụ một vòng người, bao gồm Tứ Quý thành chủ cùng Thủy Nguyệt Kính Hoa trưởng lão.

Trên người Lâu Mãn Kinh sớm đã máu chảy đầm đìa, chật vật không chịu nổi.

Hắn bất quá chỉ là Thiên giai trung phẩm, làm sao có thể chạy thoát được Thiên giai thượng phẩm đuổi giết? Cũng là do hắn quá mức tham lam, biết thực lực mình không đủ, lại vẫn muốn đoạt Thần Binh vào trong tay. Nhưng là bây giờ, mặc dù hắn hối hận cũng có ích lợi gì?

Nhìn từng đạo ánh mắt không hảo ý từ bốn phía truyền tới, Lâu Mãn Kinh cười thảm một tiếng:

- Các vị, các ngươi đều mơ tưởng đến Thần Binh, ta chỉ muốn mạng của mình! không bằng trong số các ngươi, người nào bảo vệ ta rời đi, ta liền chắp tay dâng Thần Binh lên cho người đó, như thế nào?

không đợi Thiên Công Sơn Trang hai vị trưởng lão tỏ thái độ, Dương Xuân đột nhiên vung tay lên, ba vị thành chủ khác cũng nhất tề hướng Thủy Nguyệt Kính Hoa đánh tới.

Bất kỳ một ai trong ba người thực lực đều không thể vượt qua Thủy Nguyệt Kính Hoa, nhưng là ba người liên thủ lại có thể cùng bọn họ đánh ngang tay, thậm chí còn chiếm chút thượng phong.

Dương Xuân rút trường kiếm ra, ung dung hướng về phía Lâu Mãn Kinh. Lâu Mãn Kinh hoảng sợ biến sắc, lập tức vung tay ném Thất Thải thần binh sang một bên hét lớn:

- Muốn thì tự mình tới lấy đi!

Đồng thời hắn gấp rút hướng về sau chạy đi, muốn mượn cơ hội này đào thoát khỏi vòng vây.

không ngờ, Dương Xuân đối với thần binh bay sang hướng khác lại không quản không hỏi, trực tiếp vọt tới trước mặt Lâu Mãn Kinh, khuôn mặt lạnh lùng âm trầm:

- Giết cả nhà ngoại vi chấp sự của Bạch Đế Thành ta, thù này nếu không báo, ngày sau còn ai dám phục vụ cho Bạch Đế Thành nữa?

Lâu Mãn Kinh vội vàng văng nửa đoạn trường tiên về phía cổ Dương Xuân.

Nhưng hắn chỉ là Thiên giai trung phẩm, vừa mới bị sáu vị Thiên giai thượng phẩm cao thủ vây công mà chạy trối chết, sớm đã bị thương không nhẹ, hiện tại lại đối mặt với Dương Xuân, hắn còn có thể chống cự lại được sao?

Dương Xuân thậm chí chẳng thèm để ý tới trường tiên đang lao tới, trường kiếm xuất ra trong nháy mắt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cắt đứt gân tay phải của Lâu Mãn Kinh.

Lâu Mãn Kinh kêu thảm một tiếng, trường tiên cũng rời tay bay ra ngoài. không có vũ khí, trên người lại mang thương thế, Lâu Mãn Kinh giờ phút này 21 ống như con nhím bị rút sạch gai.

Trong tiếng cười lạnh của Dương Xuân, hắn không kiên trì nổi ba chiêu, gân tay trái lại một lần nữa bị cắt đứt. Xuân thành chủ được thế không buông tha, đạp một cước trên ngực Lâu Mãn Kinh làm hắn té xuống mặt đất. trường kiếm trong tay nhắm ngay vành mắt của hắn, bộ dạng như muốn đâm xuống.

- Đừng giết ta!

Lâu Mãn Kinh kinh hô, trên mặt chỉ còn lại sợ hãi.

- Hừ, loại tiểu nhân như ngươi, thật không có tư cách chết ở dưới kiếm của ta!

Trong con mắt Dương Xuân tràn ngập khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK