- Tiểu Điệp cô nương, ta muốn nàng cũng sẽ xem sống chết của những người Chu gia kia không ra gì, gia gia của nàng đã muốn đem ngươi cho ta, vậy từ nay về sau ngươi chính là người của ta, vì tồn vong của Chu gia, nàng không nên có thái độ này đối với ta?
- Si tâm vọng tưởng, ta sớm đã biết rõ ngươi không phải người tốt lành gì, thì ra ngươi còn hèn hạ vô sỉ như vậy, Chu Tiểu Điệp ta có mắt như mù, mấy ngày trước còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử gì đó, bây giờ nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi cũng không muộn, muốn ta đi theo ngươi, bỏ cái ý nghĩ đó đi!
Những lời răn dạy chính nghĩa của Tiểu Điệp cô nương khiến Đường Phong phải đỏ mặt.
Linh Khiếp Nhan bên trong cương tâm co người cười ngặt nghẽo.
Đường Phong tiện tay nhặt một cục đá, ném xuống mặt nước, cục đá bay thẳng đến đầu kia của hồ nước, trầm ngâm nói:
- Tiểu cô nương, nàng biết Liệt mã bình thường phải thuần phục như thế nào không?
- Hừ!
Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, vừa lau nước mắt vừa nghiêng đầu qua một bên không thèm để ý đến Đường Phong.
Đường Phong nói:
- Cưỡi trên người Liệt mã, bất kể nó hung hãn như thế nào, có chết cũng không được xuống, đợi nó dần dần thích ứng cảm giác trên lưng có người, nó sẽ không còn là Liệt mã nữa.
Mặc dù Chu Tiểu Điệp không muốn trả lời Đường Phong, nhưng từng lời của đối phương đều truyền vào trong tai của nàng.
- Đường Phong ta mặc dù còn trẻ, nhưng trong nhà đã có ba phòng thê thiếp, tính cách các nàng ấy không giống nhau, có người ôn nhu dịu dàng, lại có người trang nhã hào phóng, còn người cuối cùng mặc dù rất nhiệt tình, nhưng tính tình không tốt lắm.
Đường Phong bẻ bẻ ngón tay:
- Các nàng ấy đều là tuyệt sắc mỹ nữ, trong đó hai người có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm.
Chu Tiểu Điệp như biến lỗ tai mình thành máy xay gió, nghĩ thầm tiểu nhân hèn hạ này ngược lại có diễm phúc không tệ.
- Nếu mang nữ tử khác về nhà, hai người trước chắc chắn sẽ không có ý kiến gì, nhưng người cuối cùng đoán chừng sẽ nổi ghen, với cá tính cọp cái của nàng, đại khái sẽ tìm mọi cách tra tấn người khác, sai khiến người ta như nha hoàn, một ngày mười hai canh giờ chỉ cho ngủ hai canh giờ, thời gian còn lại phải giặt quần áo, quét rác, nấu cơm. .
Sắc mặt Chu Tiểu Điệp dần dần trắng bệch. Bản thân nàng chẳng qua chỉ là một Huyền Giai, nếu rơi vào tay con cọp cái Thiên Giai thượng phẩm kia, khẳng định sống không bằng chết! Còn chi bằng gả cho thương nhân bình thường, ngày tháng sau này cũng không đến nỗi vất vả.
- Đừng nói nữa.
Nghe thấy Đường Phong vẫn còn lải nhải, trình bày tính cách khủng bố của con cọp cái kia, Chu Tiểu Điệp vội vàng bịt kín lỗ tai, ra sức lắc đầu.
Đường Phong ho nhẹ một tiếng, trong lòng cũng vô cùng trống rỗng, những lời vừa rồi nếu bị Tiểu Nhã nghe được, đoán chừng mình cũng khốn đốn.
Chu Tiểu Điệp bỗng nhiên xoay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Đường Phong, khẩn cầu:
- Ngươi có thể nói với gia gia, hủy bỏ chuyện các ngươi vừa ấn định được không?
Đường Phong cười sáng lạn:
- Xem kìa, tính cách cương cứng của nàng đã bị mài mòn không ít. Ta tin tưởng nàng sẽ dần dần thích ứng được.
Chu Tiểu Điệp tức chết, chỉ hận không thể tung một quyền đập nát mặt Đường Phong. Nhưng khổ nỗi thực lực của đối phương quá lợi hại, dù thế nào cũng không thể xuống tay.
Cảm thấy đã tung đủ mãnh dược, Đường Phong biết rõ lúc này nên cho Chu Tiểu Điệp một tia hy vọng, vì vậy mở miệng nói:
- Yên tâm đi, ta muốn dẫn nàng đi, không phải vì ngươi cái ta muốn chỉ là đôi tay ngươi mà thôi. Những gì ta nói với lão gia tử Chu gia chỉ là giả dối, hữu dụng chân chính chính là cái gật đầu của nàng, đồng ý đi theo ta.
Chu Tiểu Điệp khóc ròng nói:
- Đôi tay này rút cuộc có gì tốt, từ khi để ngươi nhìn thấy ta bắt đầu nhớ mãi không quên, nếu ngươi muốn ta sẽ chặt nó ngay cho ngươi.
- Nàng không hiểu!
Đường Phong đứng dậy chậm rãi lắc đầu,
- Đôi tay này là đôi tay tốt nhất, chém cũng vô dụng.
Nghe ngữ khí nghiêm túc của Đường Phong, Chu Tiểu Điệp bất giác cũng dừng thút thít nỉ non, để đôi tay ra trước mặt quan sát, ngoại trừ bề ngoài nhìn rất đẹp mắt cũng không có chỗ nào khác thường.
Trên bầu trời có một con ưng bay qua, truyền đến tiếng chim kêu thanh thúy, Đường Phong vỗ vỗ bả vai Chu Tiểu Điệp, ngẩng đầu lên nói:
- Nhìn thấy con chim ưng kia không?
Trên hàng lông mi cong dài của Chu Tiểu Điệp còn rưng rưng nước mắt, nàng khẽ gật đầu, mặc dù thực lực của nàng không cao, nhưng thị lực lại rất tốt, con chim ưng xoay quanh trên không trung cao đến trăm trượng, cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên tay Đường Phong đột nhiên xuất hiện một ngọn phi đao, Chu Tiểu Điệp kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Đường Phong khẽ mỉm cười, cổ tay vung lên, cũng không thấy hắn dùng sức như thế nào, phi đao mang theo tiếng xé gió, thoáng qua tức thì.
Chu Tiểu Điệp vội vàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn con chim ưng đang bay liệng trên không trung cao trăm trượng, không dám nháy mắt. Sau ba giây, trong tầm mắt Chu Tiểu Điệp, con chim ưng đang bay liệng đột nhiên giống như bị một luồng đại lực đánh trúng, mạnh mẽ dao động, ngay sau đó lao từ trên không trung xuống đất.
Đồng tử Chu Tiểu Điệp phóng đại, nhìn chằm chằm vào vị trí con chim ưng rơi xuống, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Đường Phong.
Trong nháy mắt vừa rồi, nàng căn bản không cảm nhận được Đường Phong vận dụng chút cương khí nào, chuyện này cũng chính là nói, ngọn phi đao kia thuần túy dùng bắp thịt và lực tay ném lên không trung trăm trượng, chính xác đánh trúng một con chim ưng không ngừng di động.
Độ chính xác này quả thực khiến người khác nghe rợn cả người! Phi đao có thể bắn ra xa như vậy sao? Nếu là trước kia Chu Tiểu Điệp cũng không dám tưởng tượng, nhưng bây giờ chuyện này lại xảy ra trước mắt mình, ở đại lục Thiên Cương hiện giờ, thuật ám khí cũng chỉ là đoạn kết của trào lưu, người sử dụng ám khí từ trước đến giờ chỉ là hạng tiểu nhân hèn hạ thích đánh lén sau lưng, khiến người khác khinh thường.
Nhưng Chu Tiểu Điệp phát hiện, nếu ngọn phi đao vừa rồi của Đường Phong bắn người khác, mặc dù không quang minh chính đại vọt tới chính diện, chỉ sợ đối phương cũng khó có thể tránh né.
Trong lúc nhất thời, Chu Tiểu Điệp chỉ cảm giác trước mắt mình như mở ra một cánh cửa lớn mới mẻ, ngọn phi đao kia trong nháy mắt đã quyết định sống chết của người khác, cũng khiến nàng say mê thích thú.
- Ám khí giết người vô ảnh vô hình, có thể lấy tính mạng người khác cách đó trăm trượng vô cùng dễ dàng, muốn học không? Ngươi có thể làm được tốt hơn?
- Ta có thể làm được tốt hơn?
Chu Tiểu Điệp không dám tin liếc nhìn Đường Phong.
- Bởi vì nàng có đôi tay kia.
Đường Phong nói.
Chu Tiểu Điệp đã sớm quên thút thít nỉ non, ngây người nhìn Đường Phong, lại nhìn đôi tay của mình, bỗng nhiên, đôi mi thanh tú của nàng ngưng tụ, mạnh mẽ đứng dậy, quát Đường Phong:
- Giả thần giả quỷ, ta không tin loại tiểu nhân vô sỉ như ngươi, ngươi có thể làm được trình độ này, là vì ngươi có cảnh giới Thiên Giai làm cơ sở! Hừ, nói thế nào ta cũng sẽ không đi theo ngươi.
Nàng vừa nói vừa tức giận chạy mất.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Đường Phong chậm rãi lắc đầu, mặc dù dẫn dụ vừa rồi không thành công, nhưng khẳng định cũng đã chôn xuống một hạt giống trong lòng Chu Tiểu Điệp, chỉ cần cơ hội phù hợp, đánh thức hạt giống này, tạo cơ hội cho nó lớn lên, đến lúc đó, Chu Tiểu Điệp chẳng khác nào vật trong lòng bàn tay!
Đường Phong đột nhiên phát hiện mình rất có tiềm chất lừa gạt, ngọn phi đao vung ra trăm trượng, mặc dù hắn không sử dụng cương khí, nhưng lực cánh tay và lực bắp thịt lại không thiếu, nếu đổi lại là Chu Tiểu Điệp, cho dù tu luyện tới Thiên Giai cũng không làm được trình độ này.
Mấy ngày tiếp theo, đám người Chu gia càng tỏ ra nhiệt tình với Đường Phong, nhất là lão gia tử Chu gia và hai cha con Chu Bính, nghiễm nhiên đã chiêu đãi Đường Phong nhiệt tình như rể hiền.
Đường Phong cũng không nói ra, tùy ý để bọn họ muốn làm gì thì làm.
Công phu không phụ lòng người, sau nửa tháng Đường Phong đến Chu gia, cuối cùng đã có tin tức của Thương Hàng Đình.
Cũng không thể trách hiệu suất làm việc của Chu Chính quá thấp, thật sự là vì mấy ngày nay Chu gia xảy ra không ít chuyện, hơn nữa nhân khẩu vốn thưa thớt, nhân thủ có thể phái đi đều đã phái đi cả.
Dựa theo manh mối Đường Phong cung cấp trước đó, Thương Hàng Đình lúc trước được gả cho một gia tộc họ Lưu, cho nên Chu Chính vừa bắt đầu đã chú ý đến thương gia họ Lưu ở Khổ Thủy Thành, thế nhưng cuối cùng lại không tìm ra manh mối.
Rơi vào đường cùng, Chu Chính chỉ có thể đặt mục tiêu ở các cấp độ thấp hơn, điều tra từng người họ Thương và họ Lưu ở Khổ Thủy Thành.
Nửa tháng trôi qua cuối cùng đã tìm ra manh mối.
Khi Chu Chính kích động thông báo tin tức này cho Đường Phong, Đường Phong cũng không khỏi có chút kích động. Một ngày nào đó độc tố trong cơ thể còn chưa được giải trừ, ngày đó hắn vẫn chưa an tâm.
Khi Đường Phong đang chuẩn bị đi cùng Chu Chính tìm người có tin tức đó, lại đột nhiên cảm giác vài luồng khí tức khá mạnh bất ngờ kéo tới bên ngoài cửa chính Chu gia.
Ngay sau đó, cửa lớn Chu gia bị người ta đá vỡ, tiếng gầm giận dữ truyền đến:
- Toàn bộ người của Chu gia cút ra đây cho ta!
Đường Phong nhướng mày, có chút nghi hoặc nhìn qua Chu Chính, Chu Chính cũng giữ vẻ mặt mê man, hiển nhiên không biết người nào đến Chu gia làm càn.
Nghe thấy tiếng hét phẫn nộ, tất cả mọi người ở Chu gia đều bắt đầu hành động, Đường Phong nói với Chu Chính:
- Chúng ta đi xem.
Đi ra phòng ngoài, chỉ thấy hơn mười người Chu gia dưới sự dẫn dắt của Chu Khê Hà, đứng trong đình viện, ở chỗ cửa lớn có mấy người ăn mặc kì lạ, cầm vũ khí đứng ở đó, người cầm đầu lạnh lùng liếc nhìn Chu Khê Hà đánh giá, trên mặt có vẻ tức giận, mở miệng hỏi:
- Ngươi chính là gia chủ Chu gia?
Chu Khê Hà cau mày nói:
- Đúng vậy, không biết mấy vị bằng hữu đến Chu gia ta làm gì?
Người nọ cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi đả thương giam giữ đệ tử Đỗ gia ta, ngươi nói chúng ta tới làm gì?
Nghe vậy Chu Khê Hà biến sắc, thân hình kịch liệt run rẩy, không phải hắn sợ, mà là phẫn nộ. Ánh mắt sắc bén giống như chim ưng, nhìn lướt qua đám người xung quanh mình, trầm giọng nói:
- Được, được, ai làm thì đứng ra!
Đỗ Phong đến Chu gia gây sự, bị Đường Phong đả thương, sau đó nhốt ở Chu gia, việc này chỉ có người trong Chu gia mới biết được. Tin tức không vô duyên vô cớ rơi vào tay Đỗ gia, khả năng duy nhất chính là có người trong nội bộ mật báo với Đỗ gia.
Mà người này, ngoại trừ những người ở đây thì không còn người nào khác, tất cả đều là họ Chu, đều là người một nhà, sau khi phát giác ra điều này Chu Khê Hà làm sao không tức giận cho được?
Chu Khê Hà ném ánh mắt đầu tiên về phía Tam thúc Chu Hầu của Chu Chính, ánh mắt sắc bén giống như một thanh đao nhọn, cắt trên mặt Chu Hầu.
Chu Hầu vội vàng kêu oan:
- Cha, mặc dù thực lực hài nhi yếu ớt, cũng không làm chuyện bán rẻ gia tộc, rước họa vào thân như vậy.
Biểu lộ trên mặt hắn vô cùng thê lương, hiển nhiên không giống đang nói dối.
Chu Khê Hà quét mắt liếc nhìn tất cả đám thúc bá của Chu Chính, dù sao biểu hiện vài ngày trước đó của bọn họ cũng không được tốt đẹp, nếu có người muốn mật báo với Đỗ gia thì chỉ có thể là những người này. Nhưng quét mắt một vòng, cũng không phát hiện ra chỗ nào dị thường chỗ. Người bình thường làm việc trái lương tâm, trong lòng lú nào cũng cảm thấy bất an, một khi trong lòng đã bất an sẽ biểu hiện ra ngoài, nhãn lực của Chu Khê Hà vô cùng sắc bén, chỉ cần trong lòng người nào đó ở đây có bất an, làm sao hắn lại không nhìn ra?
Thế nhưng ánh mắt của đám người Chu gia mặc dù hoảng sợ, nhưng lại không có người nào lùi bước, thẳng thẳn đón nhận ánh mắt của hắn, không hề trốn tránh.
Lại suy nghĩ đến tính cách của những người này, nhát gan sợ phiền phức, gia tộc nhỏ yếu sớm đã tiêu diệt nhiệt huyết tuổi trẻ của bọn họ, nếu không phải trước đó vài ngày Đỗ Phong giết đến Chu gia, bọn họ cũng sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy. Với cá tính của bọn họ, có lẽ sẽ không mật báo với Đỗ gia, trêu chọc ra phiền toái lớn hơn.
Những người này đã không như vậy, hai cha con Chu Chính lại càng không.
Kì quái! Chu Khê Hà cau mày, đã không có người mật báo, vậy tại sao người của Đỗ gia lại biết được tình huống bên này, bọn hắn cũng không phải thiên lý nhãn người thính tai.
Chu Khê Hà đang trầm tư, người tới cũng không còn kiên nhẫn được nữa, bọn hắn nhận được tin tức Đỗ Phong bị nhốt ở đây, mặc dù Đỗ gia không phải gia tộc quá lớn ở linh mạch chi địa, nhưng cũng không phải tiểu gia tộc kinh thương có thể dễ trêu chọc. Nếu truyền ra ngoài chuyện đệ tử của gia tộc mình bị nhốt thì sẽ thế nào? Mấy người bọn họ vô cùng lo lắng chạy đến đây dự định khởi binh hỏi tội, nhưng không ngờ Chu Khê Hà lại không để ý đến bọn họ.
Người cầm đầu Đỗ gia lạnh lùng nói:
- Lão đầu tử, giao tên đệ tử Đỗ gia ta ra đây.
Chu Khê Hà quay đầu, tận lực thu liễm tức giận trong lòng, mặc dù sau lưng có Đường Phong làm chỗ dựa, nhưng Chu Khê Hà cũng không thể đẩy tất cả mọi chuyện trông cậy vào người khác, nếu lần này có thể giải quyết hòa bình thì tốt nhất.