Mục lục
Vô Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm đại loạn lần trước cho tới bây giờ đã qua hơn một tháng, hai lão tới đây là đang muốn kiểm tra thành quả nha.

Thế nhưng, thế nhưng... Chuyện này đã được định trước là không có kết quả, vậy thì kiểm tra thế nào? Dù sao chính mình cũng không thể cầm một cái gối nhét vào bụng của đám nữ hài.

Các nữ hài cũng đều hiểu rõ ý tứ của công công bà bà, cả đám đỏ mặt tía tai, Lại tỷ liếc mắt nhìn Đường Phong, phát hiện hắn hơi có chút khẩn trương và bất đắc dĩ, tâm tư xoay chuyển đột nhiên hiểu ra.

- Phong nhi, nói một chút xem nào, rốt cuộc là ai có?

Diệp Dĩ Khô mỉm cười giục.

- Một người... cũng không có.

Tiến lên là một đao, lui xuống cũng ăn một đao, ngày hôm nay chắc chắn không thể tránh khỏi, Đường Phong dứt khoát nói thẳng.

- Không có khả năng a.

Diệp Dĩ Khô sửng sốt, quay đầu nhìn về phía các nữ hài.

- Có phải các ngươi còn không biết? Được rồi, các ngươi còn chưa trải qua chuyện này, tự nhiên không rõ ràng lắm. Thực ra tỉ mỉ cảm thụ một chút liền biết được thân thể không bình thường.

Lại tỷ nhẹ giọng nói:

- Thực sự không có.

- Điều này là thế nào đây?

Diệp Dĩ Khô gãi đầu:

- Không thể nào.

Đường Phong vội vã nói:

- Con đã nói cái Cửu Dương Tương Tư Lệ kia vô dụng, hai người vẫn không tin.

- Tiểu tử thối, đó là bí phương tổ truyền của Đường gia chúng ta, không thể nào vô dụng.

Thứ đó được luyện chế từ chín loại vật chí dương mà thành, trăm lần không trượt, tại sao đến lượt con thì vô dụng? Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta!

Đường Phong nóng nảy, vò đầu bứt tai một trận.

Lại tỷ thở dài một tiếng, mở miệng nói:

- Có lẽ không ứng trên người chúng con, không phải còn mấy muội muội khác không ở chỗ này sao?

Nghe vậy, ánh mắt Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô sáng ngời, gật đầu liên tục:

- Đúng rồi, còn có mấy cô nương không ở đây.

Trong lòng ngờ vực không lý giải được, hai lão đều yên tâm, Đường Phong cũng không tự chủ được thở ra một hơi, tràn đầy cảm kích liếc mắt nhìn Lại tỷ, Lại tỷ lại không chớp mắt, không phản ứng với hắn khiến cho trong lòng Đường Phong có chút buồn bực.

- Được rồi, các con cũng sớm đi nghỉ đi.

Diệp Dĩ Khô đứng dậy nói một câu liền bước ra ngoài.

Đường Đỉnh Thiên nhìn Đường Phong do dự, thấp giọng nói:

- Tiểu tử thối, tuy rằng không có Cửu Dương Tương Tư Lệ thì ngươi cũng phải cố gắng mới được, có hiểu không?

Đường Phong cười khổ:

- Đại chiến sắp tới, nói lời này có chút không thích hợp đi?

- Cái gì mà không thích hợp với thích hợp, loại sự tình này nên sớm chuẩn bị một chút. Nếu như nghe lời thì con không thiếu chỗ tốt.

- Vâng vâng vâng.

Đường Phong gật đầu liên tục.

Thật vất vả mới khiến cho hai lão cất bước, mọi người liền rơi vào trầm tĩnh.

- Các muội muội về trước đi, ta cùng với A Phong nói chuyện một chút.

Lại tỷ nhìn thoáng qua đám nữ hài.

Tròng mắt Phi Tiểu Nhã xoay chuyển, hướng Đường Phong nở ra một nụ cười hì hì.

Chờ tới khi những người khác đi hết thì Lại tỷ mới quắc mắt nhìn Đường Phong, Đường Phong không tránh được cảm giác có chút không được tự nhiên, ngượng ngùng nói:

- Lại tỷ có gì cứ nói, đừng ngại.

- Chàng xác thực không có chuyện gì muốn nói cho ta biết sao?

Thanh âm Lại tỷ dịu dàng.

- Nói cái gì?

Đường Phong giả bộ hồ đồ.

Nhìn Đường Phong được một lát, Lại tỷ mới chậm rãi lắc đầu nói:

- Chàng không nói ta cũng không miễn cưỡng chàng, chờ một thời gian nữa để chàng nhớ lại rồi nói với ta.

- Ừm.

Đường Phong thành thật gật đầu.

Hai ngày hồi phục và nghỉ ngơi xong, tinh nhuệ của Cổ gia và Trảm Hồn Tông đều khôi phục. Ai nấy đều xoa tay nhìn về phía tổng bộ của Chiến gia ngoài trăm dặm, hận không thể vượt tường đánh tới khiến cho thế lực đệ nhất kia bị chôn vùi.

Vô số đạo nhân mã nhanh chóng tập kết lại, Cổ gia, Trảm Hồn Tông, thân nhân bằng hữu của Đường Phong, Thiên Thánh Cung, Huyết Vụ Thành chờ xuất phát.

Trận chiến này là quyết định xem thiên hạ thuộc sở hữu của ai.

Mà trận chiến này chắc chắn sẽ kinh thiên địa, quỷ khiếp thần sầu, ghi trong sử sách nghìn năm.

Trận chiến này cũng là trận chiến chấm dứt ân oán trăm năm.

Đánh xong một trận, có bao nhiêu người may mắn tránh khỏi khó khăn? Lại có bao nhiêu oan hồn và máu tươi thấm vào trời đất?

Không có gì đoán trước được, mọi người đến nơi này đều biết sắp phải đối mặt với chuyện gì, ai nấy đều sớm có tâm lý chuẩn bị. Một cỗ khí tức chết chóc lan tràn trong bầu không khí, tuy rằng nhân số nhiều nhưng không hề có chút hỗn độn, tất cả đều đứng ở trong trận doanh của chính mình, nắm chặt chút thời gian cuối cùng để khôi phục thực lực.

Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương trôi nổi giữa không trung, quét mắt nhìn xuống vô số nhân mã ở phía dưới.

Một lát sau, hai người liếc mắt nhìn nhau, Lệ Khinh Dương vung tay lên chỉ hướng tổng bộ của Chiến gia:

- Xuất phát!

Mấy nghìn người bay lên trời, triển khai thân pháp chạy về phía tổng bộ của Chiến gia, nhìn từ phía xa, trên bầu trời dày đặc bóng người, giống như cả đàn châu chấu bay phô thiên cái địa, liên miên không dứt.

Khí thế của mấy nghìn người hội tụ vào một chỗ một mạch thẳng tới Chiến gia ngoài trăm dặm, xung quanh tổng bộ của Chiến gia bị lay động một chút, người nhà Chiến gia đều hoảng sợ. Dù cho bọn họ không thiếu cao thủ, có cả lão quái trăm năm Chiến Cuồng tự mình tọa trấn thì các đệ tử của Chiến gia vẫn không có chút cảm giác an toàn.

Tổng bộ của Chiến gia được truyền thừa ngàn năm phảng phất như tùy thời có thể tan biến thành mây khói.

- Tới!

Chiến Cuồng khép chặt hai mắt rồi mở mạnh ra, một tia tinh quang hiện lên trong mắt, đứng dậy chỉ bước vài bước liền lên phía trên của phủ đệ Chiến gia, vận đủ thị lực nhìn về phía xa xa, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc.

Thực lực tới cấp của hắn, người bình thường căn bản đừng mơ tưởng làm thương được hắn.

Thế nhưng hiện giờ thấy nhiều cao thủ nhất tề xông tới như vậy khiến cho hắn có chút động dung.

Đám cao tầng của Chiến gia cũng đều bay lên, tụ tập lại bên người Chiến Cuồng, không ít người khẩn trương nuốt nước bọt.

Chiến Cuồng quay đầu nhìn lướt qua, khẽ cười nói:

- Bọn họ không chiến mà bại, có cái gì phải khẩn trương?

- Vâng.

Mấy cao tầng Chiến gia bị hắn đảo mắt qua không khỏi cúi đầu đáp.

- Đều chuẩn bị đi, một hồi nữa thì quý khách sẽ vào cửa, Chiến gia chúng ta truyền thừa nghìn năm, hôm nay để người khác xem chúng ta đãi khách như thế nào.

Mọi người đồng ý, phi thân xuống dưới chuẩn bị.

Trời đất mù mịt, mấy nghìn cao thủ bay qua nổi lên một cỗ cuồng phong cuồn cuộn, cự ly trăm dặm, chỉ một canh giờ liền tới.

Đoàn người bay tới đều là quân tinh nhuệ, đứng bên ngoài tổng bộ của Chiến gia khoảng năm dặm liền dừng lại, tuy rằng nhiều người nhưng an tĩnh dị thường, không một ai nói, chỉ có chiến ý bị kích động và máu tươi nóng hổi trong ngực.

Bên kia Chiến gia cũng như lâm vào đại địch, không ít đệ tử bình thường hoảng sợ nhìn về phía trước, trong lòng hô đại nạn buông xuống, mạng ta xong rồi!

- Chiến Cuồng, lăn ra đây nhận lấy cái chết!

Đoạn Vô Ưu xung trận trước tiên, lăng không bay tới, khí phách tuyệt luân, gầm lên giận dữ.

Không ít người của Chiến gia nghe được tiếng la lên nhất thời bị chấn động trong ngực, khí huyết chảy cuồn cuộn, rất nhiều người dưới Thiên Giai không nhịn được ngã xuống đất, cho dù là cao thủ Linh Giai thì tâm thần cũng nhịn không được, hoảng hốt một chút.

Có thể thấy được thực lực của lão quái trăm năm khủng bố cỡ nào.

- Đoạn huynh, ở xa tới là khách, Chiến mỗ có chút thiếu lễ!

Chiến Cuồng lộ ra thân ảnh đang đứng phía trên phủ đệ Chiến gia, vẻ mặt mỉm cười.

- Chiến Cuồng, hôm nay lão phu tới dây là muốn giải quyết thù hận trăm năm của ta.

Thù diệt Đoạn gia ta, hôm nay phải báo đáp gấp trăm lần!

Đoạn Vô Ưu lạnh giọng nói.

- Ha ha, có cừu báo cừu, có oán báo oán, Đoạn huynh có suy nghĩ đó cũng nằm trong dự liệu của Chiến mỗ, chẳng qua hôm nay Chiến mỗ cũng không muốn khai chiến cùng ngươi. Thực lực của chúng ta đã tới mức này, có chiến hay không cũng không có ý nghĩa.

- Chiến hay không chiến không phải do ngươi lựa chọn.

Đoạn Vô Ưu cười nhạt liên tục.

- Nếu như ngươi dám co đầu rút cổ không chiến thì có tin hay không ta sẽ đồ sát Chiến gia ngươi!

- Ta tin!

Chiến Cuồng gật đầu:

- Hơn nữa Đoạn huynh có thực lực như vậy! Trong thiên hạ ngoại trừ Chiến mỗ ra thì không có người nào có thể chống lại Đoạn huynh.

- Ngươi còn có chút tự mình biết mình!

- Được rồi, thịnh tình của Đoạn huynh ta không thể chối từ, nếu Chiến mỗ từ chối thì là bất kính. Chỉ là trước đó ta có chuyện muốn nói cùng với một người khác, mong Đoạn huynh thành toàn.

- Còn có di ngôn gì muốn nói sao?

Đoạn Vô Ưu cười nhạt liên tục, cũng không giục.

Chiến Cuồng mỉm cười, đảo mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên người Đường Phong, sắc mặt hòa ai, ôn nhu nói:

- Tiểu hữu Đường Phong, lâu ngày không gặp!

Tất cả mọi người đều giật mình.

Chiến Cuồng vừa nói hắn muốn nói chuyện với một người, tâm lý của mọi người đều đoán người nọ có thể là Cổ U Nguyệt, cũng có thể là Lệ Khinh Dương nhưng tuyệt đối không ngờ tới lại là Đường Phong.

Tuy rằng hiện giờ trợ lực trên tay Đường Phong không kém nhưng nếu so với những nhà khác vẫn có chút chênh lệch không nhỏ, chỉ riêng số lượng Linh Giai thượng phẩm đã không ít, có thể nói trận đại chiến này Đường Phong dẫn theo người tới trợ giúp có thể tạo được tác dụng không nhỏ, cũng có tác dụng quyết định kết quả trận chiến.

Thế nhưng hiện giờ, Chiến Cuồng tìm ai không tìm, hết lần này tới lượt khác tìm tới Đường Phong.

Suy nghĩ một lát, trong lòng không ít người sáng tỏ, chuyện tình Chiến Cuồng nói có khả năng liên quan tới Hư Thiên Điện, dù sao hiện giờ Hư Thiên Điện cũng là do Đường Phong chưởng quản. Mà thực lực tới trình độ của hắn thì chỉ có thể một lòng một dạ đánh chủ ý vào Hư Thiên Điện.

Chiến Cuồng nói rõ tên họ của chính mình, tự nhiên Đường Phong không thể không trả lời, đứng từ xa ôm quyền:

- Phong thái của Chiến lão gia chủ vẫn như trước!

- Ha ha!

Chiến Cuồng cười lớn một tiếng:

- Nhờ phúc nhờ phúc!

Giọng đều hai người ôn hòa nhã nhặn giống như bằng hữu lâu năm không gặp, nào có chút bộ dáng chuẩn bị khai chiến?

Trong tiếng cười to, Chiến Cuồng mở miệng nói:

- Tiểu hữu Đường Phong, lão phu có một chuyện muốn nhờ, không biết tiểu hữu có thể đáp ứng không?

Đường Phong cười hắc hắc, tuy rằng biết hắn muốn nói gì nhưng vẫn mở miệng nói:

- Nói!

Ngữ khí không hề khách khí, giống như cấp trên hạ lệnh cho cấp dưới vậy, lập tức sắc mặt của đám người Chiến gia liền nhục nhã.

Chiến Cuồng cũng không để ý, vẫn mỉm cười như trước:

- Lão phu muốn mời tiểu hữu trợ giúp ta một tay để ta có thể đến Hư Thiên Đỉnh, hóa giải nghi hoặc trăm năm của ta!

Đường Phong nhìn hắn, thần sắc bình thản:

- Chiến lão gia chủ cho rằng ta có khả năng đáp ứng việc này sao?

Hiện giờ địch nhân là Chiến Cuồng muốn tới Hư Thiên Đỉnh để khám phá một tầng cuối cùng kia, trong thiện hạ còn có ai là địch thủ nữa. Đoạn Vô Ưu đã không thể chế ngự, vậy không phải hắn muốn làm gì thì làm sao?

Chiến Cuồng nhướng mày:

- Lão phu cho rằng có thể được. Việc tại bởi người. Tuy rằng trước đây Chiến gia và tiểu hữu Đường Phong có chút chuyện không được thoải mái nhưng người trong giang hồ ân cừu luôn sảng khoái, ta nghĩ tiểu hữu cũng không phải hạng người tức giận những chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần tiểu hữu chỉ điểm, tất cả những người Chiến gia của lão phu đắc tội qua tiểu hữu đều bị trừng phạt nghiêm khắc, đồng thời sau này Chiến gia vĩnh viễn là bằng hữu tốt của ngươi, là bằng hữu tốt nhất!

Mấy nghìn người vây tụ tại đây nghe được lời này nhất thời rối loạn lên, đại đa số bọn họ không biết Đường Phong, chỉ nghe đồn danh hào của hắn ở bên ngoài mà lại còn là danh hào không tốt. Ma Đầu a, giết người như rơm rác, tội ác chồng chất, người như thế thì có gì tốt?

Hiện giờ điều kiện Chiến Cuồng đưa ra rất thành khẩn, nói rõ là muốn giảng hòa với Đường Phong. Nếu như Đường Phong thực sự nguyện ý giải hòa cùng hắn thì chuyện tình này có thể bớt được phiền phức.

Không chỉ đám người ở dưới khẩn trương mà ngay cả Lệ Khinh Dương ở trên không trung cũng lén lút nhìn Đường Phong, ngược lại Liễu Như Yên xuy một tiếng, vẻ khinh thường không cần nói cũng biết.

- Trừng phạt nghiêm khắc?

Đường Phong híp mắt lại:

- Làm sao trừng phạt nghiêm khắc?

Chiến Cuồng nói:

- Tiểu hữu cứ việc nói trừng phạt như thế nào để hết giận!

Đường Phong nhếch miệng cười:

- Ta muốn Chiến Khôn chết, ta cũng muốn Chiến Vô Song chết!

Người trước đánh thương nặng Linh Khiếp Nhan, thù này phải báo, người sau đánh chủ ý tới nữ nhân của chính mình, đồng thời nhiều lần gây sự với chính mình, người như thế giữ lại là tai họa. Cho nên hai người này bắt buộc phải chết.

- Làm càn!

Lời của Đường Phong vừa mới dứt, một tiếng gầm lên giận dữ truyền tới từ phía Chiến gia, đó chính là thanh âm của gia chủ Chiến gia hiện giờ - Chiến Sơn Nhạc.

Chiến Khôn là bào đệ (em ruột) của hắn, Chiến Vô Song là nhi tử của hắn, một câu của Đường Phong liền muốn cả hai bọn họ chết, làm sao Chiến Sơn Nhạc có thể đáp ứng được?

- Câm miệng!

Chiến Cuồng nhẹ nhàng trách cứ một tiếng, Chiến Sơn Nhạc vội vã cúi đầu xuống, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Phong mang theo một loại cừu hận thấu xương và sát ý mạnh mẽ.

- Hai điều kiện này thế nào?

Đường Phong thích thú nhìn Chiến Cuồng.

Chiến Cuồng cười khổ một tiếng:

- Tiểu hữu cho lão phu một nan đề a. Nếu như lão phu đáp ứng hai nan đề này thì lão phu phải giết chết hai người nối dõi trọng yếu, điều kiện của tiểu hữu có chút ép buộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK