- Sư tỷ giáo huấn phải lắm, sư muội không dám nữa.
Chu Tiểu Điệp đột nhiên cười cười, dùng một loại thanh âm ôn nhu bình tĩnh đáp lại.
Hạ Tử sửng sốt một chút, tuy rằng Chu Tiểu Điệp nhập môn mới có vài ngày nhưng mà tính cách quật cường của nàng mình đã lĩnh giáo qua, làm sao hôm nay lại nhu thuận như vậy?
- Làm cái gì?
Hạ Tử căm giận trừng mắt nhìn Chu Tiểu Điệp, tuy hai hàng nước mắt chảy ròng rỏng nhưng vẻ mặt tươi cười lại căn bản không phải làm bộ mà giống như thực sự cười, đang cười một cách vô cùng hài lòng.
Thấy vẻ tươi cười này Đường Phong cũng vội vã ngăn chặn sát khí trong lòng, dáng cười của Chu Tiểu Điệp nói cho hắn biết không nên đánh rắn động cỏ.
Cuối cùng Phương Kiệt cũng tỉnh ngộ lại, vội vàng nói:
- Hạ sư tỷ muốn lấy dược liệu gì? Chỉ cần nói tên ra thì tiểu sư đệ sẽ đi hái giúp người.
- Không cần thiết.
Hạ Tử khoát tay:
- Chúng ta tự mình đi là được rồi, cùng lúc tiểu sư muội mới nhập môn, đối với công việc trong tông môn không có lý giải nhiều, trước tiên để nàng quen thuộc dược viên cái đã.
- Nhưng mà dược liệu trong vườn xảy ra vấn đề, tuy rằng Đường sư huynh đã xuất thủ nhổ đi nhưng có thể….
Phương Kiệt nói lời này đầu tiên cũng vì suy nghĩ chọc Tiểu Điệp và Hạ Tử, thứ hai cũng là suy nghĩ cho chính mình. Dù sao vài ngày trước đó các dược liệu hỗn tạp trong dược viên sản sinh ra độc vật, lại còn là độc vật hại chết người, nếu hai vị trước mặt này cũng bị nhiễm chút độc tố nào trên người thì chính mình làm đệ tử dược viên cũng không thoát khỏi quan hệ.
- Không có chuyện gì.
Hạ Tử trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi sợ tiểu sư muội như làn thu thủy của ngươi bị độc hại sao?
- Sư đệ không dám nghĩ vậy.
Phương Kiệt sợ hãi không ngớt.
Hạ Tử che miệng cười nói
- Ngươi chưa từng bị độc hại chết, sư muội của ta thiên tư ngút trời, lại được sư phụ phù hộ, làm sao bị độc chết được đây?
- Vâng, vâng.
- Vậy cứ như thế đi, các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, tiểu sư muội đi theo ta.
Hạ Tử thỏa mãn vô cùng, quay sang nói với Chu Tiểu Điệp một tiếng rồi xoay người đi vào trong dược viên.
Trải qua thời gian này Chu Tiểu Điệp nhìn Đường Phong ở bên cạnh một cái, đôi mắt đẹp đẽ như làn thu thủy nhấp nháy một chút.
- Sư huynh, chuyện này phải làm sao bây giờ?
Đôi mắt Phương Kiệt chờ mong hỏi Đường Phong.
- Cái gì làm sao bây giờ?
- Chúng ta cứ đứng nhìn như vậy sao?
- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Nếu ngươi thích bị nữ nhân kia mắng nhiếc thì cứ việc đi theo sau thử xem.
- Hay là thôi đi.
Phương Kiệt nghiêng đầu suy nghĩ.
Trở lại vào căn nhà, hai người Đường Phong và Phương Kiệt ngồi xuống, về hai nữ nhân đang hái dược liệu ở trong dược viên, Phương Kiệt lo lắng về an toàn của các nàng còn trong lòng Đường Phong lại cười nhạt không ngớt.
Quả nhiên nữ tử Hạ Tử này thâm độc vô cùng.
Vừa rồi nàng chặn ngang Chu Tiểu Điệp, Đường Phong còn có thể cho rằng nàng tranh giành tình nhân, dựa vào một ít thực lực cùng địa vị sư tỷ mà khi dễ Chu Tiểu Điệp một chút nhưng hiện giờ Đường Phong cũng không nghĩ như thế, Hạ Tử là đang muốn dồn Chu Tiểu Điệp vào chỗ chết a. Nàng biết rõ dược viên không an toàn mà còn mang theo Chu Tiểu Điệp tới đây hái dược liệu thể hiện rõ nàng đang muốn Chu Tiểu Điệp giống như đệ tử trông coi dược viên bị trúng độc bỏ mạng.
Mặc dù đây chỉ là suy đoán trong lòng Đường Phong nhưng cách làm của Hạ Tử đã hoàn toàn biểu lộ ra điều này. Nàng tránh né các dược liệu nhưng lại sai bảo Chu Tiểu Điệp đi hái chúng, điều này chính là muốn cho Chu Tiểu Điệp bị trúng độc.
Nữ tử này, đáng chết! Đường Phong cũng không phải là người rộng lượng, nhất là bằng hữu bên người mình bị một nữ nhân khác khi dễ ngay trước mắt, một khi lửa giận nổi lên thì bất cứ điều gì cũng có thể làm được. Chẳng qua nữ tử Hạ Tử này vô cùng ghê tởm nhưng cũng ngu dốt đến cực điểm, cũng không hỏi rõ ràng tình huống liền giờ trò ngay được, còn tự cho là mình có chút thủ đoạn nhỏ, quả thực vô cùng buồn cười.
Hơn nữa trong quá trình Chu Tiểu Điệp hái thảo dược thì Hạ Tử cũng thóa mạ không ngừng.
Tuy rằng các nàng cách gian nhà khá xa nhưng với thính lực của Đường Phong làm sao không thể nghe rõ ràng?
- Tiểu sư muội, sư phụ nói ngươi trời sinh có một đôi tay tốt có thể luyện được Tróc Ảnh Thủ, tại sao động tác của ngươi lại chậm như thế? Nhanh hái thêm vài cọng dược liệu, còn có chỗ bên này nữa, nhanh lên một chút không được sao? Đại sư huynh còn đang chờ ngươi mang thuốc về đây, nếu làm lỡ thời gian thì khi sư phụ trách phạt ai sẽ nhận trách nhiệm?
Hạ Tử hất hàm sai khiến, lời nói vô cùng xúc phạm tới Chu Tiểu Điệp.
Nếu như trước đây mấy ngày lấy tính tình của Chu Tiểu Điệp sớm đã mặc kệ, cho dù bị ngươi mắng thế nào thì bản cô nương cũng mặc kệ, không thèm quan tâm trong lòng.
Nhưng mà hôm nay khi nàng nhìn thấy Đường Phong thì trong lòng vô cùng mừng rõ và vui vẻ, ngay cả sư tỷ Hạ Tử này cố ý tìm phiến phức cho chính mình Chu Tiểu Điệp cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Có sư phụ ở đây, cho dù trời sập xuống đều không cần phải sợ!
- Ngươi cười cái gì? Không lẽ đúng là ngươi coi trọng tên quản sự dược viên kia.
Hạ Tử lơ đãng chú ý tới khóe miệng đang nhếch cười của Chu Tiểu Điệp, tròng mắt xoay chuyển nói:
- Có muốn sư tỷ cầu tình sư phụ giúp ngươi hay không? Nếu như ngươi thực sự coi trọng quản sư kia thì sư phụ sẽ giúp ngươi toại nguyện, chà chà, quản sự dược viên, rất có tiền đồ a.
- Không cần.
Chu Tiểu Điệp lắc đầu.
- Câm miệng! Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại câu dẫn nhị sư huynh?
- Không có.
- Không có?
Hạ Tử căm tức nói:
- Từ sau khi ngươi nhập môn, cả ngày nhị sư huỵnh chỉ vây quanh ngươi, cũng không còn đối đãi với ta như trước nữa.
- Tại ngươi không quản được nam nhân của mình, còn muốn trách người khác sao?
Chu Tiểu Điệp bị nàng nói liên tục vô cùng phiền muốn, từ khi tiến vào tông muôn này chuyện gì cũng không được hài lòng, nhất là Hạ Tử này cả ngày chỉ tìm tới mình gây phiền phức, hết lần này tới lần khác cũng chỉ vì tên nam nhân chó má Diệp Lạc Hàn, nếu không phải thực lực của mình còn không bằng nàng thì sớm đã đập nát mặt nữ nhân này rồi, làm sao còn để cho nàng làm càn trước mặt mãi như thế.
Tuy rằng mình cũng không có chủ tâm đôi phó nàng nhưng dù sao đối phương cũng là một Linh Giai, chính mình chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, căn bản không đánh lại người ta.
- Ta không quản được nam nhân của chính mình? Không có lửa làm sao có khói, nếu như ngươi không câu dẫn nhị sư huynh thì làm sao hắn lại như vậy? Ngươi thật đúng là một con hồ ly, toàn thân tỏa ra mùi vị kỹ nữ! Đi tới đâu đều câu dẫn nam nhân tới đó!
Bị người mắng thậm tệ như thế thiếu chút nữa Chu Tiểu Điệp không nhịn nổi nổi bão với nàng, nhưng vừa mới nghĩ tới sự phụ đang ở cạnh mình, nếu như đánh nhau thì chắc chắn sẽ liên lụy tới sư phụ, bất đắc dĩ chỉ có thể cố gắng kiềm chế tức giận lại, hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Tử.
- Câm miệng sao?
Hạ Tử cười lạnh một tiếng.
- Nghĩ thế nào lại muốn động thủ với ta? Trước đó vài ngày tát ngươi một cái còn chưa đủ sao? Hay cái tát bị lu mờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại muốn tái hiện lần nữa?
- Mời ngươi tôn trọng ta.
- Tôn trọng?
Hạ Tử cười nhạt không ngớt.
- Chỉ bằng ngươi cũng xứng đáng dùng từ này? Ta nói cho ngươi biết, nếu như người còn dám câu dẫn nhị sư huynh nữa thì ta sẽ không khách khí với ngươi, đừng tưởng rằng sư phụ thích ngươi thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm, ngươi đã là sư muội của ta, ta phải có trách nhiệm giáo dục ngươi!
- Nếu ngươi dám động thủ với ta, Liễu Như Yên cũng sẽ trách phạt ngươi.
- Lớn mật, dám hô thẳng tục danh của sư phụ! Chỉ bằng vào điểm này liền không thể dung túng ngươi được nữa, hôm nay sư tỷ ta thay sư phụ giáo huấn ngươi.
Vừa nói Hạ Tử giơ tay lên tát một cái, cương khí trên bàn tay bắt đầu khởi động, hiển nhiên nàng không chỉ muốn răn dậy mà thôi, thực chất là muốn đánh lên khuôn mặt của Chu Tiểu Điệp, cho dù Chu Tiểu Điệp vận khởi cương khí sợ rằng cũng sẽ thụ thương.
Không chờ cái tát của Hạ Tử hạ xuống thì một đạo thanh âm truyền tới:
- Dừng tay!
Ngay sau đó có một bóng người nhanh chóng chạy tới chắn giữa Hạ Tử và Chu Tiểu Điệp, Đường Phong không khỏi thở ra một hơi, vừa rồi nếu cái tát của Hạ Tử thực sự đánh xuống thì cho dù bị bại lộ thân phận Đường Phong cũng phải giết chết nàng ngay tại chỗ.
May mà trong lúc nguy cấp thì đột nhiên Diệp Lạc Hàn đi ra, hóa giải nguy cơ của trận chiến này.
- Nhị sư huynh….
Hạ Tử kinh ngạc thất thần nhìn Diệp Lạc Hàn đột nhiên hiện ra. Diệp Lạc Hàn chậm rãi lắc đầu:
- Sư muội, muội để cho ta thất vọng rồi!
- Ta…
Hạ Tử vội vã thu tay về, đang muốn mở miệng lại bị Diệp Lạc Hàn cắt đứt:
- Đêm qua những lời nói giữa ta và ngươi đều là giả hay sao? Ta vốn tưởng rằng ngươi là một nữ tử có tri thức và hiểu biết lễ nghĩa, không nghĩ tới rằng nhiều năm qua như vậy đã nhìn lầm ngươi rồi. Tiểu Điệp cũng không làm sai chuyện gì, ngươi không thể dung tha cho nàng sao?
- Không phải, chỉ vì nàng bất kính với sư phụ cho nên ta mới khiển trách nhẹ mà thôi.
Hạ Tử ủy khuất nói.
- Khiển trách nhỏ thôi sao?
Diệp Lạc Hàn chậm rãi lắc đầu.
- Một cái tát kia coi như là khiển trách nhỏ hay sao? Nếu tiểu sư muội trúng một cái tát đó thì chí ít cũng không thể lành trong vài ngày.
Hạ Tử vội vàng nói:
- Sư huynh nghe ta giải thích….
- Không cần giải thích nữa, nguyên bản ta cũng chỉ hiếu kỳ vì sao muội cố ý dẫn tiểu sư muội đến dược viên cho nên mới lén lút tới xem, không nghĩ tới… Không nghĩ tới a... Chuyện vừa rồi ta đã thấy toàn bộ, cũng đã nghe được toàn bộ, sư muội lại là người như vậy, mấy ngày trước Tiểu Điệp bị người ta đánh một tát trên mặt ta còn tưởng là do sư phụ trách phạt, lại không nghĩ tới chính do muội hạ thủ.
Thanh âm hai người nói rất lớn, cũng không có ẩn giấu gì, cho nên Phương Kiệt và Đường Phong ở gần đó đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Phương Kiệt há to miệng lẩm bẩm:
- Sư huynh, nếu chuyện này to lên thì phải làm thế nào cho phải?
Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử Thiên Giai, Diệp Lạc Hàn và Hạ Tử đều là cao thủ Linh Giai, nếu muốn đánh nhau một trận thì hắn căn bản không có biện pháp ngăn cản, thậm chí còn có khả năng gây nguy hiểm cho những dược liệu trân quý trong dược viên.
Đường Phong nghe vậy cười nói:
- Sẽ không đánh nhau đâu.
Cách làm của Hạ Tử vô cùng ghê tởm, cũng nên chết đi nhưng không có khả năng người tình của nàng sẽ xuất thủ với nàng.
Nhưng mà tình cảnh trước mắt cũng khiến trong lòng của Đường Phong cũng không có tư vị, hiện giờ che chắn trước mặt Chu Tiểu Điệp phải là sư phụ hắn mới đúng, lại tiện nghi cho tên Diệp Lạc Hàn xuất đầu làm anh hùng. Tuy rằng Diệp Lạc Hàn này có chút đáng ghét nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì Đường Phong còn phải cảm tạ hắn, ít nhất hắn cũng khiến cho Chu Tiểu Điệp khỏi phải chịu đau khổ trên da thịt, cũng không để cho mình bị bại lộ thân phận.
Diệp Lạc Hàn che chở cho Chu Tiểu Điệp khiến Hạ Tử thương tâm vô cùng, nhớ tới ngày xưa hai người ôn nhu với nhau Diệp Lạc Hàn vô cùng tốt đối với mình, nhưng mà hôm nay nhìn lại Hạ Tử không khỏi mất hết can đảm, trên đời này nếu còn có Chu Tiểu Điệp thì chính mình và Diệp Lạc Hàn vĩnh viễn không có khả năng trở lại như trước.
Hơn nữa hôm nay bị Diệp Lạc Hàn đánh vỡ vỏ bọc bên ngoài, Hạ Tử thẹn quá hóa giận cuối cùng nổi lên sát khí trong mắt, thực lực Linh Giai hạ phẩm đột nhiên bộc phát nhìn Chu Tiểu Điệp tàn bạo nói:
- Đều tại con hồ ly này dụ dỗ người, nếu không phải ngươi thì sư huynh cũng sẽ không đối đãi như vậy với ta! Hôm nay ta phải giết chết ngươi!
Nói xong, Hạ Tử rút một thanh kiếm bên hông ra đâm thẳng tới sau gáy của Chu Tiểu Điệp.
Con mắt Đường Phong híp lại, thân thể ngưng trọng, một thanh phi châm nhỏ như sợi lông hiện ra trên tay, cũng không chờ cho hắn động thủ cứu viện thì Diệp Lạc Hàn tiến lên chắn trước mặt Chu Tiểu Điệp.
Hạ Tử vô cùng ngoan độc nhất tâm muốn dồn Chu Tiểu Điệp vào chỗ chết, căn bản không hề lưu thủ. Cho đến khí thấy rõ trường kiếm của mình tới sát người đối phương muốn thu tay lại đã không kịp.
Hạ Tử vội vội vàng vàng xê dịch trường kiếm, trường kiếm lướt qua trên ngực Diệp Lạc Hàn, máu tươi bắn ra tung tóe.
- Sư huynh…
Hạ Tử giống như mất đi thần trí, trường kiếm trên tay rơi xuống mặt đất kêu vang một tiếng, tròng mắt kịch liệt rung động kinh ngạc nhìn Diệp Lạc Hàn, nàng căn bản không nghĩ tới có một ngày dĩ nhiên đả thương tới nam nhân yêu mến của mình.
Diệp Lạc Hàn đưa tay chặn lại vết thương trước ngực, máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ hở trên kẽ tay, nhỏ từng giọt tí tách xuống mặt đất, Diệp Lạc Hàn mỉm cười nhìn Hạ Tử nói:
- Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, Tử nhi không cần tự trách mình.
Nghe lời xưng hô quen thuộc mà ấm áp như vậy, nước mắt Hạ Tử tự động chảy ròng ròng xuống:
- Sư huynh, huynh không trách ta sao?