Đêm khuya, tại tông môn Cúc Hoa đường cách đó ngàn dặm, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, nam nhân này xem chừng không quá ba mươi tuổi, đang vác trên vai một cây trường thương, bộ dáng oai phong lẫm liệt, khí thế tuyệt luân, khoác trên người một cái áo bào màu xanh, theo gió đêm thổi mạnh, áo bào bay phất phới.
Trường thương của hắn dài chừng một trượng hai, đầu thương có hình Kim Hổ, miệng hổ nuốt lưỡi đao, dưới ánh trăng chiếu xuống phản chiếu từng đợt ánh sáng lạnh lẽo như băng đá.
Thủ vệ Cúc Hoa đường căn bản không thể nào đến xông tới sát người hắn được, còn chưa kịp đến gần thì đã bị một cỗ khí lưu vô hình đánh bay ra xa.
Hắn không có bất kỳ động tác mang tính sát thương nào, trên người cũng không tản mác ra khí thế gì cả, nhìn thoáng qua phảng phất như chỉ là một người bình thường chưa từng tu luyện. Thế nhưng ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, lại cao cao tại thượng, giống như một con Hùng Ưng bễ nghễ thiên hạ, khóe miệng hắn treo một nụ cười mỉa mai, không một ai dám ngăn cản hắn.
Hắn chậm rãi bước vào cổng chính của Cúc Hoa đường, sau mỗi một bước chân, từng phiến đá xanh cứng rắn đều lưu lại một dấu chân thật rõ ràng.
Từ xa nhìn lại, không khỏi có cảm giác như hắn đang đạp trên tuyết mềm chứ không phải đi trên nền đá.
Đám thủ vệ xôn xao cũng khiến vô số người kinh động, bọn chúng hoàn toàn vây chặt tên nam nhân này, vòng vây chuyển động theo từng bước đi của hắn.
Thẳng tới trước một tòa đại điện bên trong Cúc Hoa đường, tên nam nhân này dừng bước, đem thanh trường thương luôn vác trên vai nhẹ nhàng đặt xuống.
Một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, giống như một khối đá nặng ngàn cân từ trời rơi xuống, chuôi thương vừa chạm tới mặt đất liền truyền tới từng tiếng rắc rắc, lấy chỗ đó là trung tâm, mặt đất nứt toạc ra như mạng nhện, lan ra bốn phía.
Một loạt những tiếng hít mạnh vang lên, đám đệ tử Cúc Hoa đường đều run sợ. Bọn họ từ đầu đã thấy tên nam nhân này đặt trường thương trên vai bước đi nhẹ nhàng như không có gì, còn nghĩ rằng nó rất nhẹ, nhưng không nghĩ tới chỉ vừa nhẹ nhàng để xuống lại có thể gây ra hiệu quả kinh hãi đến như vậy.
Thanh trường thương ít nhất cũng phải nặng đến ngàn cân, thậm chí có khi hơn.
Mà tên nam nhân này lại có thể đặt trường thương trên vai mà đi dạo như vậy, thực lực phải mạnh đến mức độ nào? Thoạt nhìn hắn cũng không có vẻ mạnh mẽ cường tráng, trên người cũng không có cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn có chút gầy gò, làm thế quái nào lại có được lực lượng cường đại đến như vậy được?
- Cao thủ phương nào đến thăm Cúc Hoa đường ta, xin hãy xưng danh!
Một giọng nói hùng hồn đột nhiên truyền ra từ bên trong Cúc Hoa Đường, sau một khắc, một bóng người bay vụt ra ngoài, ổn trọng hạ xuống phía trước đại điện, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tên nam nhân đột nhiên xông vào đây.
người tới chính là Đường chủ La Vân Thư của Cúc Hoa đường, thực lực đã đến Thiên giai trung phẩm. Chẳng qua trong Cúc Hoa đường cũng chí có một mình hắn đạt Thiên giai trung phẩm mà thôi, lần trước bao vây diệt trừ Đường Phong, hắn thân là Đường chủ nên cũng không có tham gia, chẳng qua cũng chỉ phái Nguyệt Cô Minh đi trước xử lý, kết quả môn hạ đệ tử tử thương vô số, hiện tại thực lực tông môn giảm xuống trầm trọng, La Vân Thư cũng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, phải nhịn đau mà bỏ qua địa bàn bên kia của Cự Kiếm Môn, không tưởng tượng được trong thời khắc quan trọng này, còn có người tới tận tổng đường gây chuyện.
Thấy nam nhân trước mắt, La Vân Thư cũng mang vẻ nghi hoặc, bởi vì không nhận ra được thân thế tên này, còn không tài nào nhìn thấu nông sâu của hắn.
không phải vì thực lực của đối phương cao hơn so với La Vân Thư, mà bởi vì thoạt nhìn đối phương chi như một người bình thường, trên người không có chút dấu vết lưu động gì của cương khí cả. Nhưng khi La Vân Thư đưa mắt nhìn tới thanh trường thương trên tay nam nhân nọ, vẻ nghi hoặc trên mặt liền tăng lên rất nhiều.
Cây thương này, hình như đã nghe nhắc qua ở đâu rồi thì phải?
nam nhân đứng dưới đất thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt lại chuyển sang chỗ khác, mở miệng nói:
- Nguyệt Cô Minh, lăn ra đây chịu chết!
Thanh âm của hắn không lớn, chỉ như nói chuyện bình thường, thế nhưng lại có lực xuyên thấu cực kỳ lớn, có thể nói toàn thể chúng nhân bên trong Cúc Hoa đường đều có thể nghe thấy giọng nói của hắn hết sức rõ ràng, cứ như thể hắn ta đang kề sát miệng bên tai mà nói vậy!
- Bằng hữu rốt cuộc là người nào?
Cúc Hoa đường vài ngày trước đã bị thiệt hại nghiêm trọng, La Vân Thư lúc này cũng không muốn có bất kỳ xung đột gì với kẻ khác, nhất là khi hắn nhìn không ra đối thủ.
nam nhân kia vẫn không thèm để ý tới hắn, ngay cả mắt cũng không thèm liếc qua một cái.
La Vân Thư tức giận một trận, đang muốn mở miệng hỏi tiếp một câu, giọng nói của Nguyệt Cô Minh đã truyền tới:
- Kẻ nào dám giương oai trong Cúc Hoa đường? Tìm ta có chuyện gì?
Vừa nói, thân ảnh Nguyệt Cô Minh đã hiện ra bên cạnh La Vân Thư, cùng sóng vai đứng bên cạnh hắn.
Thần sắc trên mặt nam nhân kia vẫn tĩnh lặng như nước, ngay khi Nguyệt Cô Minh vừa hiện thân liền phát sinh biến hóa, ánh mắt đột nhiên sắc bén hẳn lên, ngưng mắt nhìn đối phương, chậm rãi nói:
- ngươi chính là Nguyệt Cô Minh?
Nguyệt Cô Minh cười lạnh một tiếng:
- ngươi đến đây tìm ta, thế mà ngay cả ta có hình dạng gì cũng không biết sao?
nam nhân lắc đầu:
- Không biết.
- Vậy ngươi tìm ta làm gì?
Nguyệt Cô Minh nhíu mày nhìn lại.
- ngươi chính là Nguyệt Cô Minh, không thể nghi ngờ đúng không?
nam nhân lại mở miệng hỏi thêm lần nữa.
Nguyệt Cô Minh nhướng mày, có chút không kiềm chế được mà nói:
- Không cần nhắc đi nhắc lại làm gì!
- Tốt, ta chỉ hỏi cho rõ ràng, tránh giết nhầm người mà thôi.
nam nhân gật đầu, đá một cước vào chuôi trường thương dưới chân, “Keng” một tiếng, trường thương đã bắn lên trên tay hắn, thuận tay cầm dọc lấy trường thương, nam nhân kia hào khí ngút trời, nói:
- Nguyệt Cô Minh, ta chỉ đánh ngươi một thương, ngươi tránh được thì tạm tha cho ngươi một mạng, không tránh được thì chỉ trách ngươi học nghệ chưa tinh!
La Vân Thư khẩn trương:
- VỊ bằng hữu kia, có lời gì từ từ nói.
Nguyệt Cô Minh cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, hắn và tên nam nhân này chưa từng gặp mặt, cũng không có cừu hận gì, thế mà hỏi thân phận mình xong, tên nam nhân này lại nói những lời như vậy.
Mọi chuyện không rõ ràng, làm sao Nguyệt Cô Minh có thể đồng ý được? Nguyệt Cô Minh vội vàng đưa tay lên, nói:
- Đợi một chút!
Tên nam nhân trước mặt tuyệt đối là một cao thủ, Nguyệt Cô Minh tính hỏi thăm thêm mấy câu, tránh cho vì hiểu lầm mà phát sinh tranh chấp.
-o0o-
Nhưng tên nam nhân ở phía đối diện kia hành sự hết sức dứt khoát và lưu loát, không dây dưa dông dài một chút nào, còn không đợi cho hắn nói hết. tên nam nhân đã làm ra một động tác khiến người ta ngàn lần kinh hãi.
Hắn một tay nhấc trường thương lên cao, hung hăng phóng mạnh về phía trước, trực tiếp phóng vũ khí của mình ra!
Dưới bầu trời đêm. trường thương như xé rách cả không gian, vẽ ra một đường ánh sáng rực rỡ như sao băng, vừa rời khỏi tay nam nhân nọ lại phát ra một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, ngay mũi thương cũng đột nhiên xuất hiện một cái đầu hổ đang há cái miệng đỏ lòm như chậu máu.
- Chạy!
Con ngươi La Vân Thư nở lớn. vội vàng hét lên một tiếng với Nguyệt Cô Minh.
Nhưng đã muộn, trong nháy mắt, trường thương đã bay vụt tới trước mặt Nguyệt Cô Minh, không có chút biến hóa. hậu chước nào, chỉ đơn thuần là phóng thẳng tới.
Nguyệt Cô Minh cũng là Thiên giai cao thủ, hắn vừa thấy được liền muốn né tránh, thế nhưng trong nháy mắt lại không né ra được. Miệng hổ đang há rộng trong tích tắc đã nuốt gọn hắn vào trong.
Quá nhanh rồi! Nguyệt Cô Minh ngay cả tích tắc thời gian xoay chuyển ý nghĩ trong đầu còn không có, cả người đã bị cuốn theo uy thế không giảm chút nào của trường thương mà bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều có ảo giác, chính là tên nam nhân này cầm trường thương trên tay phóng đi, trường thương biến mất. Nguyệt Cô Minh cũng lập tức biến mất. Bỗng ngay lúc đó, phía sau đại điện bỗng nhiên nổ ầm một tiếng vang dội, ngay lập tức cả đại điện cũng sụp xuống, không gian ở giữa tức khắc đã không còn gì ngăn trở.
La Vân Thư ngơ ngác nhìn sang bên cạnh, vốn Nguyệt Cô Minh rõ ràng hày còn đứng ngay chỗ này, nhưng bây giờ lại không còn gì cả. Hơn thế nữa. thanh trường thương cắm theo Nguyệt Cô Minh bay đi, trong khoảnh khắc đó mình vẫn còn đứng ngay sát rạt. thế mà căn bản không có chút liên lụy nào, chỉ cảm thấy một một cơn cuồng phong mặt ập vào mặt. thổi đến cả mặt cũng phải đau rát.
Đó chỉ là một kích nhẹ nhàng thôi đấy! Một cao thủ Thiên giai hạ phẩm trong nháy mắt bỏ mạng, tên nam nhân này, ít nhất cũng phải có thực lực Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong!
nam nhân khẽ vẩy tay một cái, từ trong đại điện đã sụp mất một nửa. thanh trường thương xoẹt một cái đã bay trở ra. bị hắn cầm trên tay, trên mũi thương không hề dính lại một xíu máu!
La Vân Thư kinh hãi thoái lui ba trượng, hai tay run run chỉ vào người tên nam nhân này, hai mắt trợn trừng, cất giọng nói run run:
- Thần Binh! Thần Binh Khấp Huyết! Cư nhiên lại là Khấp Huyết Thần Thương!
Không trách được, không trách được bản thân nhìn thấy quen mắt. hình dạng này, trọng lượng này, còn không phải là Khấp Huyết trong truyền thuyết, bài danh thứ hai trên Thần Binh Phổ hay sao? Trong Thập đại Thần Binh cũng chỉ có một cây trường thương này thôi!
Thế nhưng, đế quốc Lý Đường từ lúc nào xuất hiện thanh Thần Binh thứ ba rồi? Hơn nữa lại còn do một tên đàn ông như vậy nắm giữ. mà hắn lại còn tới giết Nguyệt Cô Minh? Rốt cuộc hắn là ai?
- Xem như ngươi cũng có mắt nhìn!
nam nhân vẫn thản nhiên nhìn La Vân Thư một cái, đem trường thương gác lên vai, xoay người sang chỗ khác, nhìn một đám đệ tử Cúc Hoa đường đang đứng đơ ra một chỗ, không dám nhúc nhích kia mà nói:
- Không muốn bị diệt môn thì tránh ra. dù sao Vạn Thú đường cũng bị ta châm một mồi lửa đốt sạch, diệt thêm một tông môn nữa cũng chẳng tính là gì!
Nghe những lời này, đám đệ tử Cúc Hoa đường chết khiếp, vội vàng tản ra bốn phía, nhường lại một còn đường, chỉ dám dõi mắt nhìn hắn lững thững bước ra khỏi Cúc Hoa đường.
La Vân Thư cười thảm một tiếng, một cao thủ trong đám môn hạ của mình bị giết, đảm bảo là ai thì cũng sẽ muốn báo thù. thế nhưng kẻ này... Mình làm gì có dũng khí mà báo thù hắn? Dựa vào bản lĩnh gì để báo thù đây? Ngay cả Vạn Thú đường cũng bị hắn hủy diệt, thực lực Vạn Thú đường so với Cúc Hoa đường mà nói, chỉ cao hơn chứ không thấp a!
Rạng sáng hôm sau, Đường Phong vừa thản nhiên bước ra từ trong phòng của Thi Thi, một đám thôn dân đang bận rộn dọn dẹp liền nhìn thấy, cả đám liền trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Đường Phong.
Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, một thiếu niên khỏe mạnh cường tráng mới sáng sớm đã bước ra khỏi nhà một quả phụ, ai cũng có thể biết được rốt cuộc đêm qua đã nảy sinh ra chuyện gì rồi.
Thi Thi mặt mũi đỏ bừng bừng ở phía sau Đường Phong, mặc dù có thể nói cách làm lần này của Đường Phong đã hủy đi danh dự của nàng, nhưng Thi Thi cũng không có ý trách cứ gì hắn. Người trong sạch tự trong sạch, người sống cả đời không nên quá quan tâm đến ánh mắt và suy nghĩ của người khác, chỉ cần không thẹn với lòng mình là được.
- Đường Phong...
Thi Thi ở phía sau hô nhẹ một tiếng.
Đường Phong quay đầu nhìn nàng một chút, nói.
- Làm sao vậy?
- Ngươi phải đi rồi đúng không?
- ừm.
Thi Thi khẽ cắn môi, một hồi lâu mới cười một tiếng, nói:
- Đi thôi, sau này nếu có lúc nào nghĩ không thông nữa, ta liền tìm ngươi báo thù!
- Rất hoan nghênh!
Đường Phong cười ha ha, xoay người hướng về phía nhà Từ lão mà đi tới.
Từ lão từ sáng sớm đã ôm một lòng mong đợi, không biết Đường Phong hôm nay gặp lại lão sẽ xưng hô như thế nào, lão nhân gia đã thay một bộ quần áo mới, nụ cười rạng ngời trên mặt, càng không ngừng vừa xoa xoa tay vừa cười khúc khích không thôi.
Nhưng lúc này, của phòng của cháu gái cũng đã mở ra rồi, thế nhưng chỉ có một mình nàng bước ra, còn Đường Môn tiểu anh hùng, căn bản là không có ở trong đó.
Từ lão còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đã có người tới cửa báo tin, đem sự tình một màn vừa mới thấy báo lại cho lão. đã nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lưu truyền ngàn dặm xa, Đường Phong còn chưa tới nhà Từ lão, chuyện tình giữa hắn và Thi Thi đã được truyền tới, tin tức này khiến Từ lão đơ ra tại chỗ, cảm giác trái tim già nua của mình như cũng muốn vỡ ra.
Chờ tới lúc Đường Phong trở lại nhà Từ lão, lão đầu này đã trợn mắt mà nhìn chòng chọc, hiển nhiên là tức giận không ít. Nhưng nói cho cùng, mọi chuyện đều là do lão tự làm theo ý mình, chẳng những Đường Phong không muốn, mà ngay cả cháu gái lão cũng không muốn.
Đường Phong khuyên can mất một hồi lâu mới dẹp được ý nghĩ trong đầu của Từ lão, cũng tạo cơ hội cho Xuân Hoa biểu lộ tâm tư trước mặt gia gia của nàng, bản thân lâu lâu lại chêm vào một hai câu hữu ích, lão đầu khoát khoát tay một cái, nói:
- Thôi thôi, chuyện của đám trẻ các ngươi từ nay lão nhân gia ta không động vào nữa, giảm thọ a giảm thọ!
Đường Phong cũng là cảm thấy bất đắc dĩ một phen.
Nếu không phải vì an bày cuộc sống an bình sau này cho Thi Thi ở đây. Nếu không phải muốn giúp Từ lão, hắn cũng chả thèm quản tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, bản thân hắn cũng không phải thiện nam tín nữ gì.
Mà suy cho cùng, Thi Thi có thể ở lại đây cũng có quan hệ tới mình một chút.
Nàng vất vả lắm mới tìm được một nơi yên bình sinh sống, cũng không bị đám thôn dân dựa vào những lời vô căn cứ như sao tướng mệnh không trọn vẹn gì gì đó mà trục xuất khỏi thôn nữa. Đối với một nữ nhân không nơi nương tựa mà nói, chuyện như vậy sẽ khiến nàng tổn thương.