Sau lưng lại có một cổ hàn khí đánh úp tới, phản ứng của Đường Chính cũng rất nhanh, hai chân đạp lên mặt đất một cái nhanh chóng chạy đến phía trước, cuối cùng tránh được một kích này vào thời khắc mấu chốt.
Không đợi hắn đứng vứng gót chân thì kiếm khí lạnh thấu xương, sát chiêu phóng túng đã giết đến trước mặt hắn như phô thiên cái địa.
Tuy biết lấy vũ khí của mình căn bản không thể nào ngạnh kháng nhưng giờ phút này Đường Chính đã không thể làm được gì nữa rồi. Vì bảo vệ mình nên chỉ có thể giơ thiên binh lên, thi triển ra một thân sở học, khai mở ra vô số lực lượng Cương Tâm đến đối kháng với Đường Phong.
Lực lượng Cương Tâm của Đường Chính rốt cuộc là gì Đường Phong cũng không biết, bởi vì theo những biểu hiện lúc chiến đấu của hắn thì căn bản không thể nào nhìn ra được gì cả. Nhưng Đường Phong lại hiểu rõ sự nguy hiểm trước mắt, hắn tuyệt đối đã sử dụng lực lượng của Cương Tâm.
Một người không thể làm gì còn ngươi kia lại không chút kiêng nể, kiếm chiêu được hai người sử dụng ra cứ như là lôi đình vậy, một lần so một lần càng thêm hung lệ.
Tiếng đương đương đương liên tục vang lên không dứt bên tai.
Thiên binh trên tay Đường Chính đã nứt ra một khe hở lớn. Mà Đường Phong cũng hiểu được kiếm thế của đối phương ngày càng trầm trọng, mỗi một kiếm đều mang theo khí thế như thái sơn áp đỉnh vậy.
Cương Tâm của đối phương lại có thể gia tăng lực đạo! Chỉ qua một lát Đường Phong đã đoán được tác dụng Cương Tâm của Đường Chính. Lấy tố chất thân thể hiện tại của Đường Phong thì dưới Linh giai không người nào có thể cùng hắn so đấu khí lực cả. Nhưng Đường Chính lại làm được, chẳng những làm được mà tính riêng trên phương diện lực đạo còn chiếm ưu thế nữa! Cho nên ngoại trừ do lực lượng Cương Tâm của hắn thì không còn cách giải thích nào khác nữa.
Lúc trường kiếm của hai ngươi lại chạm nhau lần nữa thì một tiếng "keeeenggg... " giòn vang truyền đến.
Một đoạn kiếm gãy bay vèo ra ngoài. Không phải là cương binh trên tay Đường Phon mà là thiên binh của Đường Chính. Tròng mắt Đường Chính kinh ngạc đuổi theo đoạn kiếm gãy bay ra ngoài kia, lòng như đao cắt. Chuôi thiên bình này đã làm bạn với hắn vài thập niên, hắn không con không cái chỉ có chuôi thần binh này là nơi duy nhất để hắn kí thác tinh thần. Mỗi ngày đền dùng cương khí của bản thân ân cần chăm sóc. Có thể nói thứ trên đời này khiến Đường Chính để ý nhất ngoại trừ Tinh Thần Thiên Nguyên Quả ra thì chính là chuôi binh khí của mình rồi.
Mà bây giờ nó đã gãy, bị gãy lúc chiến đấu với một tên có cảnh giới Thiên giai trung phẩm, tay chỉ cầm cương binh. Không ngờ cứ vậy lại bị chém đứt.
- Ta muốn ngươi chết!
Đường Chính mạnh mẽ phát lực, tay cầm nửa thanh thiên binh mặc kệ kiếm chiêu của Đường Phong đang đến trước mặt, đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn, không chút nao núng, cương binh tỏa ra kim quang chói mắt trên tay vẽ một cái từ dưới lên.
Hộ thân cương khí trên người Đường Chính lập tức tan vỡ. Dưới nhuệ khí vô kiên bất tối, hai tay đang nắm lấy thanh kiếm gãy bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ hất tung lên không trung.
Máu tươi lập tức tuôn ra như suối!
Đường Chính kêu thảm một tiếng, thất tha thất thểu lui về sau vài bước, không thể tin được nhìn ngực Đường Phong lẩm bẩm nói:
- Sao có thể như vậy... Khục...
Một ngụm máu đen lớn phun ra từ miệng, thần sắc của Đường Chính liền trở nên uể oải đi không ít.
Một kiếm lúc nãy, hắn cũng ôm lấy ý niệm dù có bị thương cũng phải giết chết Đường Phong. Dược hiệu của Vạn Cổ Thông Linh đan tuy rằng cường đại, nhưng qua thời gian càng lâu thì nguy hại với mình lại càng lớn. Đường Chính không dám mạo hiểm quá lớn. Chỉ có nhanh chóng giết chết địch nhân sau đó chạy trốn trối chết đến một nơi yên tĩnh ở thế tục dưỡng thương thì mới có thể áp chế những thương tổn do đan dược gây ra cho mình đến trình độ thấp nhất được. Bằng không thương tổn của đan dược gây ra cho mình quá lớn, dù có được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả thì có ích gì?
Nhưng dù ôm tâm tư như vậy thì Đường Chính cũng thất bại.
Rõ ràng đã đâm vào lồng ngực đối phương rồi nhưng ngay cả một chút tổn thương cũng không có, chỉ bị man lực của mình đâm cho lảo đảo về sau vài bước thôi. Ngược lại mình trong lúc thất thần lại bị đối phương chặt đứt hai tay.
- Đường Chính, hôm nay ngươi hẳn phải chết!
Đường Phong hít sâu một hơi, lực đạo của lão gia hỏa này cũng không nhỏ. Vừa rồi tuy dựa vào Bất Phôi Giáp nên không bị thương nhưng lực đạo trùng kích đến cũng khiến khí huyết của Đường Phong có chút nhộn nhạo.
- Ha ha ha ha...
Đường Chính giống như phát cuồng cười rộ lên
- Lão phu khổ tâm tính toán tường tận kết quả vẫn không thu hoạch được gì, thậm chí ngay cả thân phận của ngươi cũng không biết! Châm biếm thay! "
Đường Phong cảnh giác nhìn hắn, vận cương khí toàn thân lên đề phòng hắn làm ra chuyện gì ngoài dự đoán. Người trong lúc tuyệt vọng thường sẽ làm ra một số chuyện không tưởng cho nên dù đã phế bỏ hay tay của Đường Chính nhưng Đường Phong cũng không dám thả lỏng chút nào cả.
- Nói cho ta biết thân phận của ngươi, để cho ta được chết minh bạch.
Ánh mắt sáng quắt của Đường Chính nhìn chằm chằm vào Đường Phong. Hôm nay vũ khí của hắn đã gãy, hai tay bị phế, hơn nữa dược bị dược hiệu của Vạn Cổ Thông Linh đan tàn phá thân thể. Hắn giờ đã không thể phát ra nổi một nửa lực lượng lúc bình thường, làm gì còn tâm muốn tái chiến chứ.
- Đệ tử Đường gia!
Đường Phong nói.
- Hừ!
Đường Chính hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin tưởng lời của Đường Phong. Cương khí trên người đột nhiên bắt đầu khởi động mãnh liệt, sắc mặt âm lãnh nói:
- Ngươi không nói cũng thế, bất quá lão phu dù chết cũng sẽ không chết vào tay người khác!
Đường Phong biến sắc, vội vàng xông đến nhưng đã muộn. Cương khí trên người Đường Chính đột nhiên giống như bạo phát, mãnh mẽ bùng nổ ra bên ngoài, mặt đất liền bụi cát mù mịt. Cỗ bộc phát này đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Đợi đến sau khi cương khí hoàn toàn biến mất thì Đường Chính cũng đã tuyệt khí, nhưng vẫn thẳng tắp đứng đó không chút sứt mẻ, con mắt nhìn chằm chằm vào Đường Phong, chết không nhắm mắt.
Hắn lại chọn tự toái đan điền làm kết cục của mình. Đan điền nghiền nát, cương khí tu luyện cả đời do không có chỗ nào cất chứa nữa nên mới xảy ra tình huống cương khí bạo phát như ban nãy.
Cũng may chỉ là cương khí bạo phát thôi, không làm hư hao đến nhục thế của hắn, càng không lan đến tay nãi ở sau lưng. Nếu lan đến đó thì Đường Phong có khóc cũng không biết khóc chỗ nào. Thứ ở trong đó chính là nguyên nhân gây ra sự kiện lần nay a.
Đường Phong đến đó gỡ tay nãi xuống, vươn tay xoa một vòng trên trán cô đọng lại âm hồn của hắn sau đó liền cẩn thận điều tra.
Trận chiến với Đường Chính này, Đường Phong tự hiểu mình không thể nào thắng lợi nhẹ nhàng như vậy được. Thực lực bản thân của Đường Chính đã đến Thiên giai thượng phẩm, sau khi phục dụng Vạn Cổ Thông Linh đan thì thực lực đã vượt qua Thiên giai. Tuy rằng không đạt đến Linh giai, nhưng không phải những Thiên giai thượng phẩm bình thường có thể sánh được, so với Hàn đại trưởng lão của Bạch Đế thành lúc trước chỉ có mạnh chứ không yếu hơn.