- Vị sư huynh này nói không sai, ba vị sư huynh kia đều trúng độc chết vào ban đêm.
Dư Biển Chu không khỏi căm giận nói:
- Loại độc này dĩ nhiên lại bí mật như vậy, hại ba mạng người của Trảm Hồn Tông ta, Đường Phong, bản chấp sự yêu cầu ngươi đến dược viên ngay lập tức, rút hết tất cả những dược liệu sản sinh ra độc vật này ra ngoài.
- Đệ tử đang có ý này.
Dược viên phát sinh chuyện như vậy, Dư Biển Chu cũng không thể an tâm được, không phải hắn không quan tâm tới tính mệnh của các đệ tử trông coi, chỉ là tất cả các dược liệu ở dược viên đều đưa tới các phong khác, nếu bởi vì dược liệu có độc mà đắc tội với những cao thủ này thì Dư Biển Chu cũng khó thoát khỏi liên quan, nếu làm không tốt thì chức chấp sự ngoại môn có thể không làm được nữa.
Sự tình trọng đại, Dư Biển Chu tự mình mang theo Đường Phong tới trước dược viên.
Dược viên là một sơn cốc bên trong Phù Vân Sơn, chiếm diện tích vô cùng lớn, phóng mắt nhìn lại hơn mười mẫu dược liệu hội tụ tại nơi này, tuy rằng cũng không có nhiều thiên tài địa bảo trân quý nhưng số lượng nhiều như vậy cũng lộ ra nội tình của Trảm Hồn Tông.
Đám người Đường Phong tới nơi này gặp được người thu xác đệ tử bị chết hôm nay, đệ tử kia gặp được Dư Biển Chu đều cung kính vấn an.
Đường Phong kiểm tra một chút thi thể rồi để cho người khác mang đi.
- Đường Phong, đi diệt trừ những dược liệu kia thôi.
Dư Biển Chu đứng tại chỗ phân phó.
- Vâng.
Đi theo tên đệ tử bị trúng kịch độc may mắn chưa chết xuyên qua dược viên, theo chỉ dẫn của hắn Đường Phong nhổ một cây dược liệu lên tận gốc.
- Vị sư huynh này, ta sẽ không chết đi chứ?
Tên đệ tử trông coi dược viên kia khẩn trương hỏi thăm,
- Sẽ không đâu.
Đường Phong cười cười.
- Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa phải làm phiền sư huynh cho ta phương thuốc chữa.
Sau một lúc, hắn lại gặng hỏi:
- Sư huynh, ta thực sự sẽ không chết đi chứ?
- Tin tưởng ta, sẽ không chết đâu.
Đường Phong bất đắc dĩ vô cùng.
Lại trong chốc lát, mắt thấy hắn định mở miệng hỏi tiếp thì Đường Phong nói luôn:
- Ngươi cứ lo lắng liên tục như vậy, tâm tình lại bất ổn thì độc tố cũng có thể lan tràn, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Vừa nghe lời này, tên đệ tử đang định ồn ào lập tức ngậm miệng. Hiện giờ phỏng chừng Đường Phong nói bất kỳ chuyện gì hắn cũng tin sái cổ không dám nghi ngờ.
Sau nửa canh giờ, Đường Phong rút được hơn hai mươi gốc dược liệu.
- Nhiều dược liệu như vậy sản sinh ra độc tố sao?
Tên đệ tử kia líu lưỡi không ngừng, hắn nghĩ tới chính mình ở bên cạnh những độc vật này đả tọa tu luyện ngày đêm khiến cho tim đập nhanh không ngừng.
- Cẩn thận là trên hết.
Đường Phong đáp, thực chất muốn thanh trừ độc tố kia chỉ cần rút ra một loại dược liệu là được, nhưng mà nhìn thấy nhiều loại dược liệu hiện ra trước mặt như vậy Đường Phong tự nhiên hồ lộng ăn bớt một chút. Tất cả những thứ này đều là tài phú của Trảm Hồn Tông, rất nhiều loại dược liệu khó có thể tìm được, những dược liệu mà Đường Phong rút ra đều mỗi thứ một loại.
Trở lại bên cạnh Dư Biển Chu, hắn nhìn đống dược liệu trên tay Đường Phong, sắc mặt có chút kiêng kỵ mở miệng hỏi:
- Mấy thứ này phải xử lý thế nào?
- Tốt nhất là thiêu hủy, chẳng qua phải tìm một địa phương thích hợp mới được.
Đường Phong đáp.
- Ngươi tinh thông dược lý, liền tự mình xử lý đi.
- Vâng.
Đường Phong gật đầu.
- Nếu sự tình nơi đây đã xong thì đệ tử xin cáo lui.
- Ngươi muốn đi đâu?
Dư Biển Chu đột nhiên hỏi Đường Phong.
- Đi thủ sơn a.
Đường Phong biết rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ nói.
Dư Biển Chu lộ ra một tia mỉm cười hiếm có:
- Việc kia ngươi không cần làm nữa, từ hôm nay trở đi ngươi cùng hắn trông coi dược viên này đi.
Nghe được lời này ánh mắt tên đệ tử kia không khỏi ao ước nhìn Đường Phong, thấy hắn còn đang sững sờ không khỏi lay tỉnh hắn nói:
- Còn không mau tạ ơn chấp sự đại nhân, đây chính là ơn trời ban cho.
Đường Phong giả bộ vui mừng, vội vàng nói:
- Tạ ơn chấp sự đại nhân,
- Ừm. Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn, hiếm có một đệ tử tinh thông dược lý, tự nhiên nên để ngươi tới trông giữ địa phương này, nếu không lại làm mấy phế vật ở đây bị chết không minh bạch thì rất phiền, nếu như ngươi có gì không rõ cứ việc hỏi hắn nhưng mà có một điều, tất cả dược liệu ở trong vườn đều do tông môn cung ứng, mỗi một đóa hoa cây cỏ đều được ghi chép ở trong danh sách, nếu ngươi dám tàng tư thì tự gánh lấy hậu quả.
- Đệ tử đã rõ.
Dư Biển Chu hòa ái vỗ vai Đường Phong nói:
- Làm cho tốt, đừng làm mất mặt Dư gia ta.
Lời vừa dứt, hắn liền xoay người đi.
Tên đệ tử kia trợn mắt há mồm mà nhìn Đường Phong:
- Sư huynh, ngươi và chấp sự có quan hệ gì vậy?
- Ta là đệ tử Dư gia.
Đường Phong cười cười.
Người nọ không khỏi bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là vậy, ta thủ sơn ở bên ngoài năm năm mới được chấp sự đề bạt tới dược viên. Mạng của sư huynh thật tốt, lại là người một nhà với chấp sự.
Đường Phong khẽ cười một tiếng không nói nữa.
- Ngày sau sư đệ và sư huynh là đồng bọn, mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
Người nọ lải nhải liên tục.
Đường Phong nói:
- Hiện giờ chúng ta đi xử lý đống dược liệu này thôi.
Thần sắc người nọ chần chừ không ngừng, lúng túng nói:
- Sư huynh tự mình đi thôi, sư đệ có chút cảm giác uể oải, cũng không biết có phải do trúng độc hay không, ta ở chỗ này chờ sư huynh.
Đường Phong cầm trên tay thứ khiến cho hắn bị trúng độc, hắn nào dám đi cùng.
Đường Phong chính là muốn nghe được những lời này, hắn liền nói:
- Cũng được, ta đi một chút sẽ trở lại.
Ra khỏi sơn cốc, tùy tiện tìm một địa phương bí mật Đường Phong thu toàn bộ đống dược liệu này vào trong không gian Mị Ảnh, sau đó mới thản nhiên đi trở về. Đống dược liệu này ở một chỗ bị ánh trăng chiếu lên xác thực sẽ sản sinh ra độc tố nhưng nếu đặt ở bên trong không gian Mị Ảnh thì sẽ không có chuyện gì, hơn nữa chúng nó đều là những tài liệu luyện đan vô cùng tốt, làm sao có thể tùy ý tiêu hủy đây.
Trở lại sơn cốc, tên đệ tử trông coi dược viên giương đôi mắt trông mong nhìn Đường Phong:
- Sư huynh, khi nào ngươi cấp cho ta phương thuốc giải độc. Hiện giờ ta có chút cảm giác không được tự nhiên.
- Không cần phải kê ra, trực tiếp hái một chút dược liệu ở trong vườn.
- Nhưng mà chấp sự đại nhân vừa mới nói…
- Hiện giờ chấp sự có ở đây hay không.
Đường Phong đau đầu không ngớt.
- Hơn nữa chúng ta dùng rất ít dược liệu, hơn mười mẫu dược liệu thiếu đi mấy cọng thì ai có thể phát hiện ra? Ngươi không định chờ ta kê đơn cho rồi mới tới hiệu thuốc của tông môn bốc thuốc chứ?
- Không muốn.
Tên đệ tử kia lắc đầu:
- Những tên ở hiệu thuốc vô cùng tinh ranh, một chút phí dụng của dược liệu cũng không hề ít.
- Cho nên vì thế phải nghe lời ta.
Tên đệ tử kia suy nghĩ một chút, sau đó nét mặt hắn trở nên vui mừng nói:
- Được. Sư huynh là người nhà của chấp sự, có lẽ hắn cũng không trách tội.
Cửu tinh củng nguyệt là độc mãn tĩnh, nhưng mà một ngày độc tính lan tràn tới trái tim thì sẽ vô cùng kịch liệt. Đường Phong đi quanh dược viên tìm một chút thảo dược, sau đó cùng tên đệ tử kia đi vào trong một căn phòng, đưa dược liệu giao cho hắn, để cho hắn tự mình đun nấu.
Ngồi ở trước ngôi nhà tranh, tâm tình của Đường Phong không khỏi vui vẻ, cuối cũng chính mình cũng vào được trong Trảm Hồn Tông, nhưng lại còn là quản sự ở dược viên. Điều này vô cùng thuận tiện cho hành động tiếp theo của mình.
Nếu như Chu Tiểu Điệp bị Liễu Như Yên bắt đi thì chắc chắn đang học nghệ ở chỗ Liễu Như Yên, hiện giờ mình chỉ cần tìm hiểu ngọn núi của Liễu Như Yên ở đâu rồi sau đó tìm cơ hội đi tới xem qua.
Mà muốn tìm hiểu được tin tức thì phải tìm một người thật tốt. Tuy rằng tên đệ tử dược viên này Đường Phong không quá quen thuộc như xem biểu hiện mấy ngày nay của hăn thì cũng là một tiểu nhân vật không quá để ý chuyện gì.
Đến khi hắn nấu xong dược liệu Đường Phong liền trò chuyện với hắn, hai người dần dần trở nên thân quen hơn.
Người này gọi là Phương Kiệt, năm nay cũng chỉ mới khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, mười năm trước gia nhập Trảm Hồn Tông, làm đệ tử thủ sơn ngoại môn năm năm mới được đề bạt tới đây làm người hầu, thực lực cũng không cao, chỉ có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm.
- Ở tại dược viên so với bên ngoài khá hơn rất nhiều.
Phương Kiệt một mặt để ý lửa ở trong lò một mặt nói chuyện với Đường Phong.
- Sư huynh ngươi cũng biết ở dưới chân núi Phù Vân của chúng ta có một cái linh mạch, ở bên ngoài thì linh mạch không bao trùm tới, nhưng ở dược viên này thì lại được hưởng phúc trạch của linh mạch.
Hắn không nói Đường Phong cũng có thể cảm thụ được điều này, tuy rằng ở bên ngoài linh khí không tồi nhưng chẳng qua vì duyên cớ rừng thiêng nước độc cho nên mới có vẻ linh khí nồng nặc, khá giống với đặc tính của ngọn núi này. Nhưng mà linh khí ở dược viên lại rõ ràng dày gấp mấy lần nơi khác.
Sau khi xem xét kỹ, Đường Phong cảm nhận càng tới gần nội bộ của Trảm Hồn Tông thì linh khí càng nồng nặc và tinh thuần.
Đại khái hắn muốn làm tốt quan hệ với Đường Phong, Đường Phong cũng không hề biết rõ địa phương này như thế nào cho nên Phương Kiệt không có chuyện gì đều luôn luôn đi theo hắn giải thích rõ ràng.
- Dược viên ở đây cũng không phải là trung tâm của linh mạch, cho dù ở dược liệu ở đây đào tạo rất tốt nhưng vẫn không so được với những hộ pháp trưởng lão các phong tự mình bồi dưỡng, bọn họ bồi dưỡng mới chân chính là thiên tài địa bảo. Trảm Hồn Tông của ta từ tông chủ xuống dưới có một vị phó tông chủ, hai vị đại hộ pháp, ba vị trưởng lão, tất cả đều là cao thủ Linh Giai thượng phẩm. Những người này đều sống ở trung tâm của linh mạch, nếu như có thể được bọn họ tán thưởng thu làm đệ tử thì thật là phúc đức tám đời tu được.
- A?
Đường Phong nghe xong cũng cũng không nhịn được giật mình, theo hắn được biết ở trong bốn thế lực lớn thì Tư Đồ thế gia chẳng qua cũng chỉ có ba vị Linh Giai thượng phẩm thôi nhưng Trảm Hồn Tông ở đây lại có tới bảy vị, số lượng này còn lớn hơn gấp đôi của Tư Đồ thế gia, thảo nào có thể xưng bá thứ hai trong bốn thế lực lớn.
Trảm Hồn Tông đã như vậy, thế còn Chiến gia bài danh thứ nhất sẽ thế nào đây? Đường Phong không lý giải được, hắn cũng không biết tình hình của Chiến gia, hơn nữa ở trong bốn thế lực, ngoài trừ nội tình của Tư Đồ thế gia tương đối sáng sủa bên ngoài thì ba nhà còn lại đại khái đều có cao thủ ẩn nấp không lộ diện, những cao thủ này không để cho người ngoài biết, chỉ đến khi gia tộc của mình và tông môn gặp phải thời khắc nguy hiểm mới trồi lên khỏi mặt nước.
Lấy Trảm Hồn Tông mà nói, tuy rằng bên ngoài tông môn này có bảy vị Linh Giai thượng phẩm nhưng Đường Phong cũng không ngây thơ tới mức cho rằng con số này là thực.
- Những trưởng lão hộ pháp này đều ở nơi nào vậy?
Đường Phong giả bộ lơ đãng hỏi một tiếng.
- Hôm nay sư huynh ta mới nhập môn, còn phải nhờ Phương sư đệ chỉ giáo nhiều thêm.
Trên mặt Phương Kiệt lộ chút vẻ kiêu ngạo, không phải bởi vị Đường Phong xưng sư huynh mà bất mãn, theo hắn thì Đường Phong là người nhà của Dư chấp sự, xưng hô một tiếng sư huynh có gì mà không được? Huống chi cũng do chính mình xưng hô trước như vậy.
- Không dám không dám, sư huynh nói thế làm khó tiểu đệ rồi.
Phương Kiệt đứng thẳng chỉ vào một tòa sơn phong nói cho Đường Phong biết đây là chỗ tu luyện của ai, chỗ kia là của người nào, không bỏ sót một ai.
Lời vừa dứt, trên mặt Phương Kiệt lộ ra một tia chờ mong:
- Kiếp này nguyện vọng của sư đệ là bái nhập vào làm môn hạ của những người này, có thể vào trong núi tu luyện, nếu được vậy thì cho dù chết cũng không hối tiếc.
- Liễu phó tông chủ ở đâu vậy?
Đường Phong nghe nửa ngày cũng không thấy Phương Kiệt nhắc tới chuyện tình của Liễu Như Yên.
Phương Kiệt nở một nụ cười thành tiếng:
- Sư huynh có điều không biết, Liễu phó tông chủ thu đồ đệ cực kỳ hà khắc, nhiều năm qua như vậy nàng cũng chỉ thu qua ba đệ tử thân truyền, nàng ở nơi nào ta cũng không muốn biết, sư đệ tự nhận thấy mình không có bản lĩnh này. A được rồi, nghe nói mấy tháng trước đây Liễu phó tông chủ mang về một nữ đệ tử từ Linh Mạch Chi Địa có tư chất tương đối xuất sắc, nếu tính thêm cả nàng thì Liễu phó tông chủ đã thu bốn người đồ đệ rồi.
Thần sắc Đường Phong khẽ động.
- Mang từ Linh Mạch Chi Địa tới đây?
- Đúng vậy.
Phương Kiệt cười cười.
- Thật không hiểu nổi tâm tư của Liễu phó tông chủ, ngươi nói xem đệ tử của Trảm Hồn Tông ta có mấy vạn người, nếu nàng muốn thu đồ đệ chỉ cần nói một tiếng thì Lưu Vân Phong kia có thể bị san bằng ngay lập tức, tại sao nàng có thể tới Linh Mạch Chi Địa thu đồ đệ đây? Nơi này có thể ra mầm tốt gì? Chỉ là một nơi hẻo lánh xa xôi, nghe nói người tu luyện nơi đó còn không có nổi một khối linh thạch.
Phương Kiệt vừa nói vừa lắc đầu không ngớt, phảng phất như Liễu Như Yên thu nữ tử kia làm đồ đệ là tổn thất vô cùng.