Mục lục
Vô Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người này chỉ là Thiên giai trung phẩm? Ngũ Triêu Dương thiếu chút nữa nhìn lầm, nhưng cẩn thận cảm giác một chút, phát hiện hắn chỉ có cảnh giới Thiên giai trung phẩm mà thôi.

Đến cùng là chuyện gì? Ngũ Triêu Dương không rõ ràng lắm, mặc dù là trong Thiên Thánh Cung, cũng có mấy hạt giống xuất sắc, dùng bí pháp bồi dưỡng, nhưng lúc ở cảnh giới Thiên giai trung phẩm không thể có tốc độ này.

Một kích của Hàn Đông không trúng, đang muốn quay người tiếp tục tấn công Đường Phong, bỗng hai cánh tay đau đớn hơn nhiều, cúi đầu xem xét, chỉ thấy hai tay từ vị trí khuỷu tay, chảy ra hai đạo tơ máu, hắn hoảng sợ xem xét, hai đạo tơ máu này bằng mắt thường cũng có thế nhìn thấy máu tươi phun ra, nương theo đó PHỐC một tiếng, hai tay lại bị máu tươi phun ra làm rơi ra ngoài.

Một tiếng hét thảm như heo bị thiến của Hàn Đông phát ra, máu tươi từ hai tay hắn phun ra như suối, cả người lảo đảo lui về phía sau.

Thời điểm Đường Phong vừa đạt tới Thiên giai đã có thể đánh thắng Hàn gia đại trưởng lão, hôm nay đạt tới Thiên giai trung phẩm, lại có kinh nghiệm tôi luyện rất nhiều, thực lực còn cao hơn lúc trước gấp mấy lần, muốn đánh chết Hàn Đông căn bản không tốn nhiều sức.

Sở dĩ không dùng một kiếm giết chết, bởi vì Đường Phong muốn tra tấn tiểu nhân như Hàn Đông một chút. Nếu không phải do hắn, lần này Bạch Đế thành sẽ phát sinh đại nguy cơ sao? Nếu không phải do hắn, hơn mười đệ tử Bạch Đế thành kia cũng không chết uổng mạng.

Xoay người, Đường Phong run cho hai đạo huyết châu trên trường kiếm rơi xuống, từng bước một tiến về phía Hàn Đông.

Hàn Đông hô to:

- Ngũ tiên sinh cứu ta!

Hắn làm sao mà nghĩ đến chênh lệch giữa mình và Đường Phong lại lớn như vậy chứ? Nếu sớm biết như vậy hắn sẽ không ra tay với Đường Phong, hiện tại hối hận đã muộn, chỉ hy vọng Ngũ Triêu Dương sẽ cứu hắn một mạng.

Ngũ Triêu Dương sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, tuy Hàn Đông không phải người tốt, nhưng hắn là người của Thiên Thánh Cung, làm sao có thể để người khác giết trước mặt mình chứ?

Câu đầu tiên của Đường Phong đã làm cho Ngũ Triêu Dương dừng lại:

- Ta biết làm sao để mở Bạch Đế Bí Cảnh!

Ngũ Triêu Dương vừa muốn nghĩ cách cứu viện liền sững sờ tại chỗ, sắc mặt vui vẻ, trong nháy mắt, Đường Phong đã nhanh chóng đâm Hàn Đông mấy kiếm, kiếm nhanh như thiểm điện, căn bản không cho Hàn Đông chút phản ứng nào, trên người xuất hiện vài đạo vết thương phun máu.

- Ngũ tiên sinh cứu mạng!

Hàn Đông bị đau đớn cuống quít chạy về phía Ngũ Triêu Dương, Đường Phong chỉ nhúng một cái đã xuất hiện trước mặt ngăn cản hắn.

Ngũ Triêu Dương nhướng mày, sắc mặt có chút không vui nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, được thế thì nên tha người, không cần đuổi tận giết tuyệt a?

Đường Phong quay đầu tươi cười nói:

- Ta chẳng những biết làm sao để mở Bạch Đế Bí Cảnh, làm sao có thể mở cửa vào, trừ ta ra, trên thế gian này không ai khác có thể mở ra.

Vừa dứt lời, dùng một cước đạp Hàn Đông ngã lên mặt đất, ném trường kiếm trong tay xuống, vừa vặn đâm vào phần bụng Hàn Đông, đóng đinh hắn trên mặt đất.

Sắc mặt Ngũ Triêu Dương âm trầm bất định, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Phong, cố tình muốn từ độc thủ Đường Phong cứu Hàn Đông ra, nhưng tính mạng Hàn Đông không thể so sánh với việc mở Bạch Đế Bí Cảnh ra, không khỏi có chút do dự.

Nhưng hiện tại cách làm của Đường Phong quá bá đạo, làm cho Ngũ Triêu Dương không vui, nếu không phải hắn vừa nói chỉ có hắn mới mở được Bạch Đế Bí Cảnh, Ngũ Triêu Dương đã ra tay tiêu diệt Đường Phong, sao để hắn làm càn trước mặt đến bây giờ chứ?

- Hàn Đông, tử kỳ của ngươi đã đến!

Đường Phong đi đến trước mặt Hàn Đông, một cước dẫm nát ***g ngực hắn, thò tay chậm rãi rút trường kiếm từ phần bụng hắn ra, mang theo một cổ máu tươi.

Bọn người Dương Xuân không dám nhìn mà nghiêng đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn, tuy Hàn Đông đáng chết, nhưng bọn người Dương Xuân và hắn ở chung vài thập niên, cũng có chút tình nghĩa.

- Ngũ tiên sinh... Cứu ta!

Hiện tại toàn thân Hàn Đông đẫm máu, trong miệng cũng tràn máu tươi, mơ hồ la lên cũng không ra.

- Không ai có thể cứu ngươi! Nhớ kỹ, làm một chuyện gì cũng nên nghĩ đến hậu quả của nó.

Đường Phong đem mũi kiếm đặt lên cổ Hàn Đông, làm cho hắn hoảng sợ.

Một âm thanh làm lòng người run sợ vang lên, Hàn Đông co giật vài cái, té trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Hắn không biết vì sao Ngũ tiên sinh cường đại như vậy, lại bỏ mặc không để ý đến hắn.

Sau khi giết chết Hàn Đông, Đường Phong đem quần áo của hắn lau lau máu tươi, nghiêng đầu đối mặt với Ngũ Triêu Dương.

Sắc mặt Ngũ Triêu Dương lo lắng, híp mắt, phóng thích sát cơ, Đường Phong làm càn đã làm hắn căm tức, chưa từng có Thiên giai trung phẩm nào dám ở trước mặt hắn dám làm càn không kiêng nể như vậy, người dám làm càn như thế đều đã chết cả rồi.

Đường Phong không sợ hãi, vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, khí thế của một Linh giai trung phẩm của Ngũ Triêu Dương mạnh mẽ phát ra, ý đồ muốn làm Đường Phong hoảng sợ thần phục.

Nhưng hắn đã sai, cổ khí thế Linh giai trung phẩm này ép tới, sắc mặt Đường Phong không có biến hóa, giống như một tảng đá ngầm để mặc cho sóng biển vỗ tới, dù khí thế có cuồng bạo cỡ nào cũng không cách nào uy hiếp được hắn mảy may.

Đường Phong cũng có chút ngoài ý muốn, trước kia hắn đã từng gặp qua không ít khí thế Linh giai, dù hắn có chống đỡ thế nào thì cũng phải chịu một chút ảnh hưởng, nhưng hôm nay cổ khí thế Linh giai trung phẩm của Ngũ Triêu Dương lại không ảnh hưởng đến hắn chút nào, cổ khí thế như sóng biển đó trước mặt hắn giống như gió mát thổi qua mặt.

Chẳng lẽ đây là thành quả lúc lịch lãm trong Vạn Ma Quật sao? Sau khi ngâm mình trong linh nhũ, lực lượng hồn phách của mình được tăng cường, cho nên mới có thể ngăn cản được khí thế Linh giai của Ngũ Triêu Dương?

Vừa rồi Ngũ Triêu Dương động thủ đánh chết hơn mười đệ tử Bạch Đế thành, Đường Phong chưa kịp phản ứng thì họ đã biến thành một vũng máu, điều này làm cho Đường Phong rất căm tức, cho nên trước khi Ngũ Triêu Dương động thủ lần thứ hai, Đường Phong phải đứng ra.

Thời điểm hai người đối mặt, tâm tình của Bạch Nguyệt Dung như treo trên cổ họng, trên trán toát mồ hôi làm ước cả mái tóc, liên tục nháy mắt ra dấu cho Đường Phong.

Nàng nghĩ mãi cũng không rõ tại sao Đường Phong phải trêu chọc một cao thủ cường đại như Ngũ Triêu Dương, tuy hôm nay Bạch Đế thành cũng có bốn vị Linh giai, nhưng

ở trước mặt Ngũ Triêu Dương, bọn họ không có sức hoàn thủ, nếu không bản thân nàng cũng không bị đối phương phong ấn kinh mạch.

Đối mặt thật lâu, khí thế toàn thân của Ngũ Triêu Dương thu lại, cười một tiếng:

- Ngươi là người trẻ tuổi đầu tiên mà Ngũ mỗ bình sinh chưa từng nhìn thấy, cũng là người xuất sắc nhất!

Hắn không tiếc lời tán dương, làm cho đám người xung quanh sững sờ. Mọi người ở đây vốn cho rằng khi Đường Phong ở trước mặt Ngũ Triêu Dương giết Hàn Đông, hắn chắc chắn sẽ nổi giận, nào ngờ hắn lại không làm thế, câu đầu tiên chính là bỏ qua.

- Quá khen.

Đường Phong nhìn Ngũ Triêu Dương cười cười.

- Kỳ thật ta cũng không thích loại tiểu nhân bán bạn cầu vinh, tiểu huynh đệ giết rất tốt, nếu hôm nay ngươi không giết hắn, sau khi hắn mở Bạch Đế Bí Cảnh ra, đó cũng là lúc hắn phải chết!

- Qua sông đoạn cầu, đây hẳn là điều mà Ngũ tiên sinh vẫn thường làm và làm rất lưu loát.

Đường Phong trào phúng.

Da mặt Ngũ Triêu Dương co quắp, lập tức bình thường lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Phong nói:

- Tiểu huynh đệ có hứng thú gia nhập Thiên Thánh Cung của ta không? Dùng tư chất và sự can đảm của ngươi, gia nhập Thiên Thánh Cung của ta mới có đất dụng võ.

- Nếu ta nói không, có phải Ngũ tiên sinh sẽ trảm thảo trừ căn phải không?

Trên mặt Đường Phong mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngũ Triêu Dương.

- Ha ha, tiểu huynh đệ nói giỡn, Thiên Thánh Cung ta còn chưa bá đạo tới mức này, trời đất bao la, tông môn vô số, tiểu huynh đệ muốn đi đâu thì đi, Ngũ mỗ không bắt buộc... Thôi! Lại nói chính sự.

Ngũ Triêu Dương thấy lôi kéo Đường Phong không thành, cũng không tiếp tục dây dưa, dù gì hắn cũng là Linh giai trung phẩm cao thủ, vào lúc bình thường những Thiên giai trung phẩm muốn nói chuyện với hắn còn chưa có tư cách, hôm nay lần đầu tiên mời Đường Phong gia nhập Thiên Thánh Cung lại bị cự tuyệt, hắn còn muốn mất mặt tiếp tục thảo luận nữa sao.

- Vừa rồi tiểu huynh đệ nói trên đời này chỉ có ngươi là có thể mở Bạch Đế Bí Cảnh ra? Điều này là thật hay giả?

Ánh mắt Ngũ Triêu Dương lúc này giống như một thợ săn lão luyện đang ẩn núp nhìn con mồi, chuyên chú mà âm lãnh, một khi Đường Phong trả lời làm hắn không thỏa mãn, hắn sẽ không do dự ra tay giết Đường Phong.

- Đương nhiên là thật.

Đường Phong gật đầu.

- Vậy mời huynh đệ thay Ngũ mỗ mở Bạch Đế Bí Cảnh ra!

Ngũ Triêu Dương nghiêm mặt, cao giọng nói ra.

- Mở Bạch Đế Bí Cảnh ra là có thể, nhưng ta cũng có một điều kiện.

- Nói đi!

Ngũ Triêu Dương trầm giọng nói.

- Trước tiên thả Bạch thành chủ, sau đó giải phong ấn cho nàng.

Đường Phong nhìn Bạch Nguyệt Dung mở miệng.

Ngũ Triêu Dương thò tay phách lên người Bạch Nguyệt Dung vài cái, đẩy mạnh về phía trước, làm Bạch Nguyệt Dung ngã qua một bên, lạnh lùng nhìn Đường Phong:

- Đã giải trừ.

Hắn có thể chế trụ Bạch Nguyệt Dung một lần, tự nhiên có khả năng chế trụ nàng lần thứ hai, cho nên không sợ sau khi thả nàng ra làm Đường Phong đổi ý, tên tiểu tử này chỉ có thực lực Thiên giai trung phẩm, cam đảm cũng hơn người, nhưng vẫn chưa đủ trình độ chiến đấu chính diện với Linh giai cao thủ, cho nên Ngũ Triêu Dương sẽ sợ Đường Phong làm ra hoa chiêu sao?

Trước thực lực tuyệt đối, bất luận âm mưu quỷ kế chỉ là trò cười.

Đường Phong gật đầu với Bạch Nguyệt Dung, sau đó nhìn về phía bọn người Dương Xuân, mở miệng nói:

- Các vị, làm phiền thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận lại một lần nữa!

Tuy bọn người Dương Xuân không rõ Đường Phong muốn làm gì, nhưng cũng không nghi vấn mà đứng người dậy, đứng bốn phía của vị trí cửa vào.

Đồng thời cùng thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận, nhưng vị trí vốn là của Hàn Đông đã được Đường Phong thay thế.

Mở Bạch Đế Bí Cảnh căn bản không có phiền toái như vậy, hiện giờ Bạch Đế Ấn đang ở trong đan điền của Đường Phong, chỉ cần ý niệm của hắn khẽ động, Bạch Đế Bí Cảnh sẽ nhẹ nhàng mở ra. Nhưng ở đây có quá nhiều người, Đường Phong không thể không bắt bọn người Dương Xuân ngụy trang, cố lộng huyền hư một chút.

Vẫn không có gì xảy ra, sắc mặt Ngũ Triêu Dương âm lãnh mở miệng nói:

- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi không mở Bạch Đế Bí Cảnh ra được, ngươi biết hậu quả là gì chứ?

Vừa rồi bốn người đứng đấy, cũng dùng kiếm trận này, nhưng thử cả đêm vẫn mở không ra, hiện tại chỉ đổi một người, chẳng lẽ có thể phát sinh kỳ tích sao? Ngũ Triêu Dương không bao giờ tin vào chuyện vô căn cứ như vậy.

Tuy không tin, nhưng Ngũ Triêu Dương vẫn cẩn thận thử một chút, hắn muốn biết Bạch Đế Bí Cảnh mở ra như thế nào.

Nương theo kiếm thế của Dương Xuân vận chuyển, Xuân Tịch khởi, Hạ Kiếm động, Thu Tịch vũ, Đông Tịch xuất!

Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận lại được thi triển lần nữa.

Ngũ Triêu Dương nhìn đến hoa mắt, nhịn không được tán thán nói:

- Kiếm trận này uy lực cực lớn, là kiếm trận xuất sắc nhất mà ta từng thấy, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, đều có dư vị khác nhau, chỉ có điều... Đáng tiếc ah...

- Chấp sự đại nhân, đáng tiếc cái gì?

Một đệ tử Thiên Thánh Cung bên cạnh hỏi.

- Đáng tiếc bốn người bọn họ phải liên thủ thi triển, không duyên cớ làm cho uy lực bộ kiếm pháp này yếu bớt một nữa, nếu bộ kiếm pháp này do một người thi triển ra, đây thực sự là một tuyệt sát kỹ.

Bạch Nguyệt Dung quay đầu nhìn Ngũ Triêu Dương, tuy người này rất đáng ghét, nhưng Bạch Nguyệt Dung không thể không thừa nhận nhãn lực của hắn không tầm thường.

Nếu một người thi triển ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm, trong điển tịch của Bạch Đế thành không phải không xuất hiện qua, đó chính là khai phái tổ sư Bạch Đế thành.

Nhưng sau hắn, không ai có thể tự thân thi triển ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm trọn vẹn.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm bao hàm bốn loại năng lượng bất đồng, một người muốn điều tiết khống chế bốn loại năng lượng này căn bản không thể làm được, trừ phi trong cương tâm người này có bốn loại lực lượng này mới được. Mà đồn đãi, khai phái tổ sư Bạch Đế thành, có bốn loại lực lượng này trong cương tâm.

Sau này bốn đại gia tộc của Bạch Đế thành chia ra làm bốn, mỗi một gia tộc tu luyện một loại năng lượng trong đó, liên thủ với nhau mới có thể thi triển ra Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận gà mờ này.

Trong khi Ngũ Triêu Dương nói chuyện với tên đệ tử kia, Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận đã thi triển đến mức cuối cùng, nương theo thân thể điểm tới, bọn người Dương Xuân và Đường Phong đem năng lượng triều tịch chuyển tới chính giữa.

- Khai mở!

Đường Phong giả vờ giả vịt gầm nhẹ một tiếng, đồng thời vận dụng Bạch Đế Ấn, con mắt Ngũ Triêu Dương mở lớn.

Nơi mũi kiếm bốn người chỉ tới, một đạo hào quang bỗng nhiên xuất hiện, ngay sau đó, một khe hở đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Bọn người Dương Xuân mệt mỏi thở hồng hộc, thân thể có chút bất ổn, dù bọn họ đã đến Linh giai chi cảnh, nhưng mỗi lần thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận đều hao phí lực lượng và tinh khí rất lớn, bị giày vò một đêm, đã là nỏ mạnh hết đà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK