Mục lục
Vô Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ nhân có đôi khi là động vật vô cùng dễ thỏa mãn, trong suy nghĩ của bảo chủ đại nhân, chỉ cần có Đường Phong ở cùng, cho dù là địa ngục cũng là thiên đường của nàng.

Chờ đợi trong thời gian dài như vậy rồi, thật vất vả mới có cơ hội ở chung với tên tiểu tặc này, Phi Tiểu Nhã làm sao có thể buông tha được?

Một khi trở lại, Phi Tiểu Nhã biết thân phận của chính mình sớm muộn cũng sẽ bại lộ ra, khi đó chính mình phải đối mặt với đủ loại chuyện phiền toái, cái gì là Đại Tuyết Cung, cái gì là Tạ Tuyết Thần, cái gì là Mang chấp sự... Những chuyện này không phải là điều nàng muốn, nàng thầm nghĩ muốn ở chung với Đường Phong thêm một đoạn thời gian, hay tốt nhất là để tiểu tặc này không bao giờ rời khỏi chính mình mới tốt.

Để nữ nhân trong lòng hắn gặp quỷ đi thôi, Phi Tiểu Nhã âm thầm nảy sinh ác động.

Kỳ thực bảo chủ đại nhân lúc này đã biết nữ nhân trong lòng mà Đường Phong nói với Hà Hương Ngưng trước kia không phải là nàng, cũng có thể là tiểu tặc đang nói đối, hoặc thực sự có một người như vậy, đương nhiên khả năng phía sau càng lớn hơn một chút, bởi vì thời điểm Đường Phong nói ra những lời này, ngữ khí vô cùng ôn nhu, phảng phất như lâm vào trong một đoạn tưởng niệm ngọt ngào nào đó.

Cho dù thời điểm biết được chuyện này, trong ngực Phi Tiểu Nhã có điểm đau đớn, thế nhưng rất nhanh nàng liền điều chỉnh tốt tâm tình của chính mình. Người được tiểu tặc này coi trọng như vậy, tự nhiên cũng sẽ bị người khác coi trọng, ai có thể đẹp trai tới rối tinh rối mù như hắn, tư chất lại xuất sắc như vậy, cộng thêm hắn đang thời điểm trẻ trung nhiệt huyết, có thể thích nhiều nữ nhân cũng chẳng có gì lạ.

Hiện tại phải nhin thủ đoạn của chính mình như thế nào rồi, để cảm tình của hắn chuyển dời lên trên người chính mình, so sánh với tình địch chưa từng gặp gỡ kia mà nói, chính mình không cần bàn cãi đã chiếm ưu thế tuyệt đối.

Chưa từng nghe qua câu nói gần quan được ban lộc sao?

Phi Tiểu Nhã là một nữ nhân quả đoán, nghĩ đến là làm, hơn nữa đã hạ quyết tâm, nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi một cách đơn giản.

Bảo chủ đại nhân len lén liếc mắt nhìn Đường Phong, chăm chú suy nghĩ, thần thái thiếu niên khiến nàng càng nhiều càng nở rộ trong lòng, bảo chủ đại nhân nghĩ thầm cô nãi nãi vì ngươi ngay cả tính mệnh cũng có thể vứt đi được, trộm trái tim của ngươi thì có gì là ghê gớm?

Trong lòng Phi Tiểu Nhã xẹt qua rất nhiều phương án giống như đại hôi lang thiết kế bắt tiểu bạch thỏ, nhưng hầu hết đều bị nàng lần lượt phủ quyết, nàng biết Đường Phong không phải là người có thể hồ lộng dễ dàng, nếu như chính mình làm quá mức rõ ràng, rất có khả năng trêu chọc hắn phản cảm, như vậy quá cái được không bù nổi cái mất rồi.

Chính mình cần phải đi từng bước từng bước một, để hắn dần dần bước vào trong bẫy rập của chính mình, để hắn sa vào vòng ôn nhu hương của chính mình, để hắn không thể tự kìm chế, triệt để biến thành con mồi của chính mình.

Nghĩ tới đây, gương mặt của bảo chủ đại nhân không nhịn được hiện ra nụ cười có chút âm trầm đắc ý, chốc lát sau bật cười thành tiếng khanh khách.

- Nàng cười cái gì?

Đường Phong quay đầu nghi hoặc nhìn nàng, biểu tình của cô nàng ngốc nghếch này làm hắn rất không yên tâm, giống như bị một địch nhân ác độc nào đó nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy có chút dựng đứng lông tơ.

- A! Không có gì…

Phi Tiểu Nhã thè đầu lưỡi, nét mặt không quá tự nhiên.

- Thực sự không có gì?

Đường Phong vẫn có chút không quá yên tâm, đưa tay sờ sờ trán đối phương, lẩm bẩm:

- Có phải là di chứng của băng hỏa lưỡng trọng thiên?

Phi Tiểu Nhã liền nói tiếp:

- Cũng không phải, chỉ là cảm giác mệt mỏi, thương thế toàn thân phỏng chừng muốn khôi phục phải mất nửa tháng, thậm chí càng lâu hơn rồi!

- Lâu như vậy?

Đường Phong ngạc nhiên.

Nói tới cùng, Đường Phong không biết rõ ràng băng hỏa lưỡng trọng thiên để lại trong cơ thể đối phương thương thế nặng cỡ nào, cũng không thể phán đoán được chính xác nàng cần bao nhiêu thời gian để khôi phục, vừa rồi chỉ cho rằng vài ngày là đủ, đó là lấy tố chất thân thể của chính mình để so sánh suy đoán. Thế nhưng hiện tại xem ra, tố chất thân thể của nàng không bằng chính mình.

Phi Tiểu Nhã rất chăm chú gật đầu:

- Ta hiện tại không có khí lực để sử dụng rồi!

Đường Phong quan sát nàng trên dưới một lượt, trong lòng tuy rất nghi hoặc, nhưng dù sao sắc mặt đối phương vẫn như thường, hô hấp rất đều đều, hoàn toàn không giống như bộ dáng mệt mỏi quá độ. Thế nhưng vừa nghĩ lại, nghĩ nàng không cần phải lừa dối chính mình, có thể là nữ nhân này có điểm cường thế, nên cường ngạnh chống đỡ không chịu biểu hiện ra.

- Mệt mỏi thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!

Đường Phong nói, trong thời gian ngắn ngủi chốc lát, Đường Phong đã suy tư chính mình muốn làm rồi.

- Uhm!

Phi Tiểu Nhã rất vâng lời ngồi xuống, trong bụng lại truyền tới tiếng kêu ột ột, âm thanh này rất vang to, ngay cả Đường Phong đứng cách đó không xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Tiểu Nhã lập tức đỏ bừng, chậm rãi vùi đầu vào giữa hai chân, không dám thò mặt ra ngoài.

- Nàng chờ một lát, ta đi tìm chút cửi lửa và ăn vài con thú hoang!

Đường Phong giả bộ không nghe thấy, vẻ mặt bình thản nói.

- Đi nhanh về nhanh…

Phi Tiểu Nhã căn dặn nói, biểu tình nhu ngược thương cảm:

- Ta một mình có chút sợ hãi!

Đường Phong chớp chớp con mắt, gật đầu.

Xác thực đói bụng, tuy rằng buổi trưa đã ăn khá nhiều, thế nhưng vừa rồi trải qua một phen lăn qua lăn lại, hơn nữa tâm lực của Phi Tiểu Nhã cũng có chút tiều tụy, cho dù là cao thủ Thiên giai cũng tiêu hao thể lực thật lớn.

Nàng ngược lại không phải là sợ hãi gì đó, cao thủ Thiên giai còn phải sợ hãi cái gì? Chỉ là một mình một người cô linh tại nơi này, luôn luôn có cảm giác buồn bực trống vắng mà thôi.

Lần này Đường Phong tiêu tốn thời gian tương đối dài, dù sao đã là buổi tối rồi, vô luận là kiếm củi đốt lửa hay là săn tìm thức ăn so với ban ngày đều phải tốn lực hơn rất nhiều.

Chờ khi hắn chờ về, phát hiện Phi Tiểu Nhã vẫn ngồi nguyên tại một chỗ không nhúc nhích, thấy chính mình trở về, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười xinh đẹp mê người.

Cũng giống như lúc trưa, lần lượt xử lý thịt rồi cho lên bếp nướng.

Phi Tiểu Nhã chậm rãi di động vị trí của chính mình, hai lần ba lượt đã nhích sát tới gần bên người Đường Phong, chăm chú dựa sát vào hắn, xem như đang sưởi ấm, thế nhưng Đường Phong biết nàng đang làm cái gì. Điểm gió biển lạnh này ngay cả hắn cũng không thèm quan tâm, huống chi là Phi Tiểu Nhã có thực lực cao hơn nhiều so với hắn.

Thế nhưng đối với nữ nhân này, Đường Phong không thể nào dùng lý lẽ thông thường để suy tính, cũng không thể nói rõ ràng với nàng, chỉ đành giả bộ cái gì cũng không biết.

Một mặt nướng thức ăn, một mặt mở miệng nói:

- Nếu như chúng ta phải ở nơi này trong thời gian không ngắn, như vậy cần phải tìm một nơi ẩn thân thích hợp, nếu không trời mưa gió, chúng ta sẽ không có địa phương nào lánh tạm.

- Uhm, ngươi làm chủ!

Phi Tiểu Nhã liều mạng gật đầu như chú mèo mướp nhỏ.

- Hiện tại trời đã tối, việc này đợi ngày mai hãy làm, ngày hôm nay ta chỉ tìm kiếm trong diện tích tương đối nhỏ, tạm thời còn chưa phát hiện ra địa phương nào thích hợp để dung thân, chờ ngày mai chúng ta lại đi tìm xem sao.

- Tốt!

Phi Tiểu Nhã thống khoái gật đầu.

Sau khi ăn xong, hai người nghỉ ngơi ngay cạnh bếp lửa, cảm giác ngủ trên bãi cát tương đối không thoải mái, hạt cát nơi này không phải là những hạt nhỏ tinh tế mềm mại, mà là vô số hạt rất lớn, chọc vào lưng sinh đau đớn.

Vừa rồi Đường Phong đi ra ngoài tìm củi và thức ăn, đồng thời lấy từ bên trong không gian mị ảnh rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày, chính là để dùng cho buổi tối.

Hắn vốn đang lo lắng Phi Tiểu Nhã sẽ hỏi chỗ kỳ lạ của những bộ y phục này, dù sao toàn bộ đều giống như mới mua cách đây không lâu, mà toàn bộ lại là y phục của nam nhân, tất cả đều là vóc người Đường Phong mặc rất vừa vặn, người sáng suốt vừa nhìn liền phát hiện ra vấn đề.

Bất quá hình như Phi Tiểu Nhã đối với thường thức hoàn toàn không biết gì, căn bản không hề nghi ngờ, Đường Phong đã nói là có người bỏ lại nơi này, như vậy chính là có người bỏ lại nơi này, không thấy còn có cả bình rượu hay sao?

Điều này không khỏi khiến những lý do Đường Phong chuẩn bị tốt từ trước trở nên vô dụng.

Đợi tới bình minh ngày hôm sau, lúc hai người tỉnh lại, trực tiếp phân chia hai hướng xuất phát thăm dò hòn đảo nhỏ.

Đầu tiên là dò xét xem có tồn tại nguy hiểm gì đó, về phương diện khác tự nhiên là tìm kiếm nơi tạm thời ẩn thân, tốt nhất là có nơi nào đó giống như sơn động tồn tại.

Diện tích hòn đảo nhỏ này không phải rất lớn, chí ít so với Băng Hỏa Đảo nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dù là như vậy, Đường Phong phải đi bộ suốt ban ngày mới hoàn toàn đi hết đảo nhỏ.

Trên đường thăm dò đã xảy ra một chuyện để Đường Phong không biết là nên khóc hay nên cười, bởi vì cây cối trên hòn đảo nhỏ này không phải lớn thông thường, vô cùng tráng kiện, thậm chí một số cây cối sinh sống rất nhiều năm tạo thành cổ thụ tương đối rộng rãi, trong những thụ động này đều có nhiều loại thực vật như nấm các loại, cũng có thể dung nạp hai người nghỉ ngơi không sợ chật chội.

Phi Tiểu Nhã cư nhiên cường liệt yêu cầu định cư trong thụ động, nguyên nhân là có vẻ rất hay, nàng cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng ở qua loại địa phương này, nhưng đề nghị của nàng lập tức bị Đường Phong phủ quyết.

Đừng nói giỡn, Phi Tiểu Nhã không rành thế sự, nhưng Đường Phong biết rõ, thời điểm mưa to sét đánh, cây cối chính là nơi dễ hấp dẫn sấm sét nhất. Uy lực của sấm sét trên bầu trời rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào Đường Phong không rõ ràng lắm, thế nhưng hắn không dám lấy tính mạng ra chơi đùa.

Trên hòn đảo nhỏ cũng có một sơn động thiên nhiên ẩn thân rất tốt, hơn nữa vị trí tương đối không tồi, tới gần cạnh biển, phụ cận cư nhiên có một dòng suối chảy khá lớn, trải rộng ra diện tích đại khái ước chừng phương viên vài chục trượng, nước suối vô cùng trong suốt, dưới đáy suối càng là một ít tảng đá cứng rắn, cho nên mới không bị vẩn đục.

Có thể nói, cho dù không có sơn động thiên nhiên, chỉ cần là vị trí thích hợp, lấy năng lực của Đường Phong và Phi Tiểu Nhã hoàn toàn có thể chế tạo một cái.

Phi Tiểu Nhã nhìn thấy phụ cận có nước suối lập tức vui vẻ thiếu chút nữa thả người nhảy xuống.

- Nàng định làm gì?

Đường Phong hỏi.

- Tắm!

Phi Tiểu Nhã xấu hổ nói:

- Ta đã vài ngày không tắm rồi, trên người còn có mùi, ngươi ngửi xem!

Vừa nói vừa đưa cánh tay non mịn tới gần mũi của Đường Phong.

- Cái này chờ bàn bạc một chút!

Đường Phong nghĩ thầm, ngươi muốn tắm tốt xấu cũng phải chờ lúc ta không có mặt hãy nhảy xuống, cô bé ngốc này lẽ nào ngay cả một chút lòng phòng bị cũng không có hay sao? Lẽ nào chỉ đối với chính mình không có lòng phòng bị?

Còn nữa, thật vất vả mới phát hiện ra một nơi có nước ngọt sạch sẽ, Đường Phong sao cho phép Phi Tiểu Nhã đơn giản phá hư như vậy? Chính mình tu luyện bên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng suốt mấy tháng, nước ngọt trong không gian mị ảnh đã sớm tiêu hao hầu như không còn, nhu cầu cấp bách cần phải bổ xung, đương nhiên không thể bị Phi Tiểu Nhã phá hủy vị đạo của nước suối nơi này.

Vừa nghe lời này, Phi Tiểu Nhã bật người thương cảm hề hề nhìn Đường Phong, Đường Phong không chút lay động, mở miệng nói:

- Nàng cũng có thể tắm ở biển, nàng không phải chưa từng tắm trên biển, mỗi lần ta nhìn thấy nàng đều là cạnh biển.

Nói tới đây, Đường Phong im bặt không thể mở miệng thêm, bởi vì mỗi lần nhìn thấy nàng tại bờ biển luôn luôn gặp phải một số chuyện tình không thể dự liệu trước.

Phi Tiểu Nhã cười dài nhìn hắn, trong ánh mắt ẩn chứa vị đạo phi thường mờ ám, nhìn tới mức Đường Phong hận không thể tìm được một cãi lỗ chui xuống.

Hắn đột nhiên hối hận nói ra câu nói kia.

Bất quá mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng tìm được nơi ẩn thân rồi, sơn động cũng không phải quá lớn, thế nhưng dung nạp hai người nghỉ ngơi bên trong nhất định không có bất cứ vấn đề gì. Đường Phong chỉ sợ thời điểm Phi Tiểu Nhã ngủ bên cạnh chính mình sẽ làm ra một ít chuyện rất không nho nhã, nữ nhân này một khi điên lên quả thực không có điểm mấu chốt, ai cũng không thể đảm bảo được nàng có thể sử dụng một số thủ đoạn bá vương ngạnh thượng cung các loại hay không.

Hơi chút dọn dẹp sơn động một chút, rốt cuộc hai người đã có một chỗ ở tạm thời.

Phi Tiểu Nhã khẩn cấp muốn đi tắm, thuận tiện cầm theo một kiện y phục của Đường Phong.

Đợi nàng chạy ra biển bơi lội, Đường Phong nhanh chóng chạy tới canh con suối nước ngọt, hoàn toàn đổ đầy dụng cụ đựng ước uống trong không gian mị ảnh, chỉ cần có nước ngọt, ngoài ra các chuyện khác đều rất tự nhiên dễ làm.

Qua một lúc lâu, Phi Tiểu Nhã mới mang theo một thân ướt sũng chạy về, khi Đường Phong nhìn thấy nàng một lần nữa, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trở nên không quá tự nhiên, trái tim trong lồng ngực cũng không thể ức chế nhảy loạn.

Nguyên nhân không phải gì khác, Phi Tiểu Nhã lúc này để đầu tóc ướt sũng xõa ngang vai, trên người chỉ mặc một kiện y phục duy nhất, y phục rộng thùng thình căn bản không thể che giấu được vóc người ngạo nhân của nàng.

Trước ngực nhô lên thật cao, một kiện y phục này chỉ có thể che được tới đùi của nàng, từ gần đầu gối trở xuống, đôi chân đẹp thon dài mềm nhằn hoàn mỹ, không hề có một vết sẹo, đôi bàn chân nhỏ bé xinh đẹp đạp trên mặt đất, từ chỗ mắt cá chân phảng phất giống như hai hòn đá cuội êm dịu, trơn truột sáng sủa, sắc mặt của nàng hiện tại đỏ bừng, đại khái rất không quen ăn mặc như vậy, thế nhưng nàng đã không có biện pháp nào rồi, y phục trên người suốt mấy ngày không hề thay đổi qua, lại tiếp tục mặc vào quả thực khiến nàng vô cùng khó chịu.

^^ Lên hay không lên, đây là một vấn đề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK