- Cô yên tâm, coi như là coi heo mẹ đều hấp dẫn hơn cô. Ta sẽ không nảy sinh tà niệm gì với cô cả.
Trang Tú Tú tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, một tay bắt lấy quần áo, trừng mắt căm hận nhìn Đường Phong, nhưng bên kia hắn đã ngồi xuống tĩnh tọa.
Thở ra từng hơi thật mạnh, Trang Tú Tú hận không thể chém chết tên nam nhân trước mặt, nhưng nàng nghĩ hay vẫn là nhẫn nhịn. Cúi đầu nhìn bộ quần áo, vẻ mặt đấu tranh một hồi mới đưa quần áo quấn lấy thân thể của mình.
Một luồng hơi ấm bao quanh toàn thân, trên quần áo còn có hương vị của... Hương vị của người khác. Thứ này làm cho tinh thần không an ổn, suy nghĩ lung tung.
- Này, ngươi tên gì?
Trang Tú Tú phát hiện thẳng đến bây giờ mình còn chưa biết tên của nam nhân này, trái lại hắn lại biết rõ lai lịch của mình, hôm qua cao thủ Linh Giai chỉ gọi hắn là Đường công tử mà thôi. Cũng không nói ra tên thường của hắn.
- Đường Phong!
Đường Phong mở mắt trả lời.
- Sao ta chưa từng nghe qua tên ngươi?
Trang Tú Tú tiếp tục hỏi:
- Tất cả đệ tử trẻ tuổi của Linh Mạch Chi Địa, chỉ cần có thực lực ta đều biết, nhưng sao lại không nghe qua tên ngươi.
- Ta đến từ thế tục, đến nơi đây còn chưa đầy một tháng.
Đường Phong cũng chỉ là ngồi xuống bình thường, trong này không thể vận cương khí, cũng không vận chuyển công pháp được, ngồi xuống cũng chỉ là khôi phục thể lực và tinh thần thôi mà thôi.
- Thế tục?
Trang Tú Tú kinh ngạc nói:
- Trong thế tục cũng có thể xuất hiện cao thủ như ngươi? Không phải linh khí chỗ đó rất loăng sao?
- Thế tục thì làm sao? Có phải người trong Linh Mạch Chi Địa các cô có thành kiến với thế tục?
Đường Phong khẽ cười:
- Ta không phủ nhận linh khí của Linh giai Chi Địa rất nhiều, có lợi cho người tu luyện, nhưng thế tục cũng là mảnh đất dưới bầu trời này, hơn nữa nếu tính diện tích còn rộng hơn tất cả Linh giai Chi Địa cộng lại. Nói về số lượng, linh khí của thế tục còn nhiều hơn Linh giai Chi Địa.
- Vậy ngươi ở thế tục tu luyện như thế nào? Ta thấy tốc độ và lực lượng của ngươi mạnh hơn Thiên Giai hạ phẩm rất nhiều.
Trang Tú Tú tò mò hỏi.
Đường Phong nhìn thật sâu nàng một hồi, âm trầm nói:
- Bí mật cá nhân, không thể trả lời, cô muốn biết cũng được, nhưng ta chỉ nói cho người chết, đừng ép ta giết người bịt miệng.
Trang Tú Tú chịu không được tránh khỏi ánh mắt của hắn, nói:
- Ta không hỏi nữa, cũng sẽ không nói chuyện của ngươi cho người khác.
Thật sự không muốn trêu chọc nam nhân này, Trang Tú Tú không biết mình phải làm gì mới có thể cản sát chiêu của hắn.
- Cô nói đi, cô hẳn biết rõ tình hình của Vân Hải Chi nhai, tại sao cũng bị rơi xuống?- Đường Phong rất ngạc nhiên về chuyện này, cô gái này nhìn từ trên xuống dưới cũng không giống con heo.
Trang Tú Tú có chút lúng túng nói:
- Ta không muốn xuống, chỉ tại khi đứng bên cạnh Vân Hải Chi nhai bị một cơn gió mạnh thổi xuống đây.
Đường Phong trầm mặc phút chốc, nói:
- Cô thật đáng thương...
Cuộc nói chuyện lúc nửa đêm làm cho Đường Phong hiểu thêm về cô gái này, cũng bởi liên quan đến tình cảnh bây giờ chỉ có hai người, nàng cao ngạo thì được cái gì?
Những ngày tiếp theo, Đường Phong luôn đi về phía bên kia hẻm núi, đáng tiếc cuối cùng vẫn không tìm được được ra.
Lúc mới tìm, Đường Phong còn tin chắc rằng trời không tuyệt đường người, nhưng thời gian trôi qua làm hắn có chút dao động. Theo lời Trang Tú Tú nói, năm đó hai cao thủ Linh Giai trung phẩm rót xuống cũng không thể đi ra ngoài, bản thân mình có gì lợi hại hơn họ?
Nếu thật bị nhốt ở dưới Vân Hải Chi nhai cho tới chết, Lại Tỷ, Tiểu Nhã cùng Mạc sư tỷ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải sống cả đời với Trang Tú Tú này?
Tình huống này có chút bi kịch.
Trang Tú Tú giống như cái đuôi theo sau lưng Đường Phong, hắn đi đâu nàng cũng tới đó, không hề có chủ kiến của mình, cũng không có ý kiến gì đối với quyết định của Đường Phong.
Suốt một tháng qua đi, Đường Phong vẫn còn đang du lịch ở dưới Vân Hải Chi nhai, một tháng này hai người không biết rằng đã đi được bao xa. Cả khu rừng dưới Vân Hải Chi nhai chỗ nào cũng giống nhau như đúc, căn bản không khác nhau chỗ nào, Đường Phong cũng không biết vị trí của mình ở nơi nào nữa.
Thời gian một tháng này, Đường Phong cùng Trang Tú Tú đi nhầm rất nhiều, trong hẻm núi có không ít đường rẽ, Đường Phong thường xuyện chọn phải ngõ vụt. Không thể không quay đầu, nhưng làm cho Đường Phong yên tâm một chút là ở bên dưới Vân Hải Chi nhai không xuất hiện linh thú quá mạnh, lợi hại nhất cũng chỉ là lục giai, hắn cùng Trang Tú Tú liên thủ mặc dù tốn sức nhưng cũng không có thương tổn gì.
Có một ngày, Đường Phong cùng Trang Tú Tú đứng dưới vách núi nửa buổi, cả hai đều ngẩng đầu lên nhìn trời, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Bỗng Đường Phong mở miệng nói dứt khoát:
- Ta muốn leo lên.
- Cái gì?
Trang Tú Tú sợ hãi.
- Ta nói ta phải tìm biện pháp leo lên, cô nghĩ sao?
Trang Tú Tú lắc đầu:
- Điều đó là không thể, nếu không có tầng mây kia, dùng thân thủ của ngươi quả thật có thể leo lên, nhưng tâng mây kia có một lực hút kì quái, đợi lúc ngươi ở giữa không trung, chắc chắn sẽ hút ngươi xuống. Đến lúc đó sẽ ngã chết, phương pháp này quá mạo hiệm.
Nghe những lời này xong, Đường Phong nhìn chằm chằm Trang Tú Tú, nàng không thèm chú ý nói:
- Đừng hiểu lầm, không phải ta quan tâm tới ngươi, chỉ vì bây giờ chỉ có hai người chúng ta, nếu người ngã chết, ta chỉ còn một mình.
Đường Phong nở nụ cười, hé miệng nói:
- Rốt cuộc có được hay không, phải thử mới biết được. Chúng ta tốn quá nhiều thời gian ở nơi đây, xem ra hôm nay muốn thoát ra ngoài chỉ còn cách thử phương pháp ngu xuẩn này.
- Tùy người.
Trang Tú Tú lạnh nhạt nói.
Đường Phong dùng tay bắn ra hai thanh phi đao, đứng dưới vách đá hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Trang Tú Tú:
- Cô không đi lên cùng ta?
- Không!
Trang Tú Tú trả lời dứt khoát.
- Được.
Đường Phong gật nhẹ đầu, lại xoay người, dùng lực mạnh cắm mạnh phi đao vào vách núi.
Nhờ hai thanh phi đao, Đường Phong không ngừng trèo lên trên.
Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng... Tốc độ của Đường Phong không nhanh không chậm, nhưng rất vững chắc, khi Đường Phong lên tới độ cao năm mươi trượng, Trang Tú Tú mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra buồn khổ và cô đơn.
Đường Phong nếu thật sự lên được, vậy ở nơi này chỉ còn một mình nàng, Trang Tú Tú dù sao cũng là nữ nhân, một mình ở trong hoàn cảnh này, luôn có chút sợ hãi. Với lại thực lực của nàng bây giờ căn bản không thể tự mình đối phó linh thú lục giai, một khi gặp phải chỉ có đường chết.
Treo người ở trênh vách núi, Đường Phong không có chỗ nào để mượn lực, chỉ có hai thanh phi chịu đựng sức nặng của cơ thể, từng chút từng chút tiến lên.
Từng động tác của Đường Phong đều rất cẩn thận, nếu xảy tay trong phút chốc sẽ ngã xuống dưới ngay. Tay phải chậm rãi đưa lên, dùng lực đâm mạnh vào vách đá.