Đi tiếp chừng nửa canh giờ,Trang Tú Tú dừng lại bước, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, Đường Phong nhìn theo, sắc mặt trầm trọng.
Hắn nhìn thấy một đạo hào quang màu đỏ tươi đẹp đẽ và quỷ dị, từ trong vách tường cuối cùng của Vạn Ma Quật chiếu ra. Ánh sáng màu đỏ này dài ngắn khoảng mấy trượng, từ trong vách tường bắn ra mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào,điều này làm cho vùng phụ cận âm trầm vô cùng. Nếu là người nhát gan đi tới nơi đây, nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy vì sợ hãi.
Bên cạnh hai bên, có nhiều cỗ thạch quan cao bẳng khoảng hai người lớn, Đường Phong quan sát cẩn thận, những thạch quan này không nhiều không ít, vừa vặn có mười cái.
- Vạn Ma Quật?
Đường Phong nghi hoặc hỏi một tiếng, hiện giờ chẳng có con đường để đi tiếp, chẳng lẽ huyền cơ nằm ở đây? Tại sao Trang gia lại chọn nơi này làm nơi lịch lãm rèn luyện?
Tú Tú gật gật đầu.
Đường Phong nhìn đạo hồng quang kia hỏi:
- Chúng ta phải đi xuyên qua sao?
- Đường huynh thật giỏi a.
Cũng không biết có phải do Trang Vô Lượng ăn chút thiệt thòi từ Đường Phong hay không, có chút kiêng kị với hắn, hiện tại ngữ khí có chút khách khí, thần thái không chút giả bộ.
- Người bình thường khi tới đây đều không biết điều này, không nghĩ tới Đường huynh lại có cái nhìn thấu triệt đến vậy.
- Không có đường thì đi thế nào?
Đường Phong càng mê mang. Ánh sáng đỏ kia xác thực rất quỷ dị, có thể phía trước chính là tuyệt lộ, chẳng lẽ phải đi vào ánh sáng đỏ kia mới có thể xuyên qua hay sao?
Trang Tú Tú chỉ vào thạch quan ở bên cạnh nói:
- Nhìn thấy những vật kia không? Đi vào, sau khi đi vào cửa thạch quan ngươi sẽ minh bạch.
Trang Tú Tú không giải thích, Đường Phong đoán rằng những việc này cũng khó có thể giải thích, cho nên nàng mới yêu cầu mình tự thể nghiệm.
Ba người tự tìm một cổ thạch quan để đi vào, được Trang Tú Tú chỉ dẫn, Đường Phong ấn khởi động cơ quan của một thạch quan.
Một tiếng vang răng rắc xoạt xoạt vang lên, cửa đá của thạch quan nặng nề mở ra. Không biết thạch quan này do chất liệu nào tạo thành, Đường Phong tranh thủ lúc nó còn chưa khép lại dò xét một chút, phát hiện dùng thực lực của hắn hiện giờ không thể nào làm cho nó mảy may hư tổn.
Không biết khi vận dụng Duệ Kim Chi Khí của cương tâm có thể phá hư nó hay không.
Sau khi thạch quan khép lại, Đường Phong có cảm giác mình như chìm vào trong bóng tối vô tận, không có chút ánh sáng nào, Đường Phong cũng không kinh hoàng, tĩnh tâm ngồi xuống thể nghiệm, muốn biết Vạn Ma Quật này có che dấu bí mật gì.
Sau một khắc, một cỗ năng lượng không biết là gì đột nhiên xuất hiện bốn phía xung quanh, Đường Phong cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như thân thể của hắn không còn chút sức nặng nào.
Đây là một cảm thụ tương đối kỳ diệu, trong nháy mắt đó, Đường Phong có cảm giác giống như hồn phách xuất khiếu.
- Đường Phong, đi ra.
Bên tai truyền đến âm thanh của Trang Tú Tú.
Ân? Tuy Đường Phong mê mang, theo thói quen bước về phía trước một bước, nhưng có sự tình khó hiểu phát sinh, hắn đi ra khỏi thạch quan đã khép kín!
Đưa mắt nhìn lại, hắn vẫn đứng tại chỗ, vẫn có tia sáng màu đỏ, có mười thạch quan xung quanh. Mà Trang Tú Tú cùng Trang Vô Lượng đã sớm đi ra, trong chớp mắt Đường Phong nhìn thấy họ, ánh mắt nheo lại.
Bởi vì khi hắn nhìn hai người này, giống như không phải thực thể, thân thể mông lung, không có bất kỳ cảm giác chân thật nào, ngược lại giống bộ dáng của âm hồn.
Kỳ lạ! Trong nội tâm Đường Phong hô to.
Nhìn thấy biểu lộ của Đường Phong, Trang Tú Tú thấy buồn cười, hé miệng khẽ cười nói:
- Ngươi nhìn bộ dáng của mình bây giờ kìa.
Nụ cười của nàng, hấp dẫn đến mức tròng mắt Trang Vô Lượng muốn rớt ra, phát giác ánh mắt Trang Vô Lượng như châu chấu, chuồn chuồn, Trang Tú Tú vộ vàng điều chỉnh sắc mặt.
Đường Phong kinh ngạc, đưa tay lên trước mặt của mình, thiếu chút nữa ngất đi. Tình huống hai tay của mình giống như đúc hai người bọn họ, trạng thái mờ ảo, có thể nhìn xuyên thấy qua bàn tay, thậm chí có thể nhìn thấy những thứ dưới đất.
Thần thức khẽ động, Đường Phong mơ hồ cảm giác được, ẩn trong chiếc thạch quan kia, có thứ gì đang hô hoán mình.
Là thân thể của mình! Không rõ nguyên nhân, Đường Phong biết ở trong đó chính là thân thể thật của mình.
- Hồn phách xuất khiếu?
Đường Phong lập tức hiểu rõ chuyện gì đã phát sinh. Hắn không mở thạch quan ra, nhưng lại có thể từ trong thạch quan đi ra, đây không phải là chuyện mà thân thể thực sự có thể làm được.
Tú Tú gật đầu.
- Mỗi một cổ thạch quan đều có một trận pháp, làm cho người tiến vào đó hồn phách xuất khiếu. Chỉ có như vậy, mới có thể chính thức tiến vào trong Vạn Ma Quật lịch lãm rèn luyện.
Không được, không được! Nghe Trang Tú Tú giải thích, Đường Phong vô cùng bội phục người đã tạo ra trận pháp này. Trước đây hắn đã nhìn thấy trong Thiên Ky Trận có một trận pháp bắt buộc hồn phách ly khai thân thể, tên là Ly Hồn Trận, nhưng muốn bố trí trận pháp này lại rườm rà khó khăn, nhưng thạch quan nơi đây, mỗi cái đều có một Ly Hồn Trận.
- Ngươi nên làm quen một chút, dù sao đây không phải là thân thể chính thức của ngươi, đợi lát nữa tiến vào Vạn Ma Quật, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Trang Tú Tú khuyên.
Đường Phong gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm chuyện này. Trước kia giết người, cô đọng âm hồn người khác, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn cũng bị hồn phách ly thể.
Hiện tại thân thể này không có bất kỳ sức nặng nào, cử động rất nhẹ nhàng, sau khi thí nghiệm một hồi, Đường Phong nhíu mày, thân thể hiện giờ của hắn không thể vận dụng bất cứ cái gì, kể cả lực lượng cương tâm, kể cả cương khí, thậm chí Mị Ảnh không gian.
Nói cách khác, đợi lát nữa tiến vào Vạn Ma Quật, thứ hắn dựa vào, chỉ có lực lượng hồn phách của mình.
Đây quả nhiên là nơi rèn luyện hồn phách rất tốt, tốt hơn Tru Tâm Động không chỉ một bậc. Trong lòng Đường Phong đại hỉ.
- Đi.
Thí nghiệm hoàn tất, Đường Phong nhìn Trang Tú Tú nói.
Trang Tú Tú cũng nghiêm túc, dẫn đầu tiến vào trong ánh sáng màu đỏ. Sau khi bước vào trong ánh sáng màu đỏ, Đường Phong liền mất dấu thân ảnh Trang Tú Tú.
- Đường huynh ta đi dò đường!
Trang Vô Lượng không ngừng theo sát, đoán chừng hắn sợ Đường Phong đi trước sẽ sử dụng ám chiêu.