104: Thuật Ngữ Tình Yêu Chưa Được Tải Xuống 7
"......"
Cô vốn dĩ cũng chưa từng nghĩ rằng nó dám gọi người tới giúp.
Quan trọng nhất chính là......
Làm thế nào nó có thể khiến đám người kia hành động?
"Em gái biết sai chưa?"
Liễu Vũ Hi: "......"
Ai là em gái mày.
Hoa Vụ bày ra dáng vẻ của một bậc cha mẹ, "Mẹ mày không dạy mày được, chị đây thân là một người chị gái, đành phải vì Lâm gia ta dạy mày thật tốt.
Đây cũng là vì muốn tốt cho mày, hôm nay chỉ là một giáo huấn nhỏ.
Đề phòng về sau mày không biết lựa lời mà nói, chọc vào phiền toái lớn, chẳng phải sẽ khiến mẹ mày thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh* sao, mày cũng không nên bất hiếu như vậy."
*Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh: tức là người già hơn với mái tóc bạc tiễn người trẻ hơn với mái tóc còn đen, thường là nói về việc cha mẹ nhìn con cái chết trước mình.
Hoa Vụ cảm thấy đây là vì lợi ích của Liễu Vũ Hi.
Làm người thì phải hiểu được cách biết ơn!
......
......
Lâm gia.
"Vâng vâng, cái đấy là chuyện lớn, bà nói bao nhiêu lần rồi, ngày mai tôi sẽ đi xem với bà vậy nhé.
Không nói nữa, tôi về nhà rồi."
Trương Phân Lan cúp điện thoại, mở cửa vào nhà.
Đèn trong nhà đang sáng, bà liếc mắt một cái đã thấy Hoa Vụ đang nằm trên sô pha xem TV.
"......"
Trương Phân Lan cảm thấy trán bà lại bắt đầu đau.
Chỗ đau đó vẫn còn chưa giảm.
Cái con tiểu tiện nhân này......
Thực sự làm bộ giống hệt như không có việc gì!
Trương Phân Lan thay giày thôi cũng giống như đi đánh giặc, Hoa Vụ cảm thấy bà ta không hổ là mẹ của Liễu Vũ Hi.
"Vũ Hi?" Trương Phân Lan liếc xéo Hoa Vụ một cái, hướng vào trong phòng gọi.
"Con gái dì còn chưa trở về, đừng gọi nữa." Hoa Vụ phiền giọng nói chói tai kia của Trương Phân Lan, "Dì nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi? Con dâu Lâm gia của tôi, từ khi nào ban đêm vẫn còn ở bên ngoài dạo phố?"
Trương Phân Lan: "???"
Con dâu Lâm gia của mày là cái gì?
Nói lung tung gì vậy......
Uống nhầm thuốc à?
Không đúng......!con nha đầu chết tiệt kia ngay buổi sáng đã uống lộn thuốc.
Buổi sáng bà chạy vội đi, bản thân còn chưa kịp giáo huấn nó.
Lửa giận từ sáng của Trương Phân Lan lại lần nữa cháy lên, đang muốn dạy dỗ một chút để cho cô ta biết cái nhà này ai mới làm chủ, thiếu nữ nằm trên sô pha nằm dài trên sô pha lại bắt đầu lảm nhảm.
"Dì Trương, dì xem ngày nào dì cũng không về nhà buổi tối.
Lỡ đâu ba tôi trở về không được ăn cơm nóng thì còn cần dì tới để làm gì?"
"Với cả dì xem cái nhà này, dì cũng không dọn dẹp, chỗ quần áo này dì chất đống ở đấy để làm cái gì? Chờ ba tôi đi tìm tiểu tứ trở về giặt sao?"
"Một ngày làm việc nhà cũng đều không làm, chỉ biết ăn, còn chưa thấy dì sinh một đứa nhỏ mập mạp nối dõi tông đường cho Lâm gia tôi, nuôi dì làm cái gì hả?"
Trương Phân Lan: "......"
Bà đột nhiên nhớ tới mẹ chồng trước.
Còn không phải toàn nói những cái từ đó sao?
Giống nhau như đúc!!
Ngay cả cái tư thế nằm trên sô pha cũng y hệt như bà già kia.
Trương Phân Lan ớn lạnh, lập tức đã nổ tung: "Lâm Du, đầu óc mày có phải bị cửa kẹp rồi hay không, lá gan lại lớn như vậy!! Dám nói chuyện như thế với tao!"
Hoa Vụ nhanh chóng giơ tay ấn xuống, giọng điệu vẫn vô cùng tốt: "Dì Trương, buổi tối đừng có quấy rầy người khác."
Trương Phân Lan chỗ nào nghe lọt tai cô nói chuyện, bước nhanh đến phía sô pha bên kia: "Mày đứng dậy cho bà!"
Ngày thường ban ngày bà đều ở bên ngoài đánh bài, giữa trưa thì tùy ý giải quyết một chút.
Buổi tối đều đợi nó an học trở về nấu cơm, giặt giũ lau sàn, những việc đó vốn dĩ chính là của nó!
"Bà đây để mày ở lại nơi này là khai ân rồi, mày đã không biết cảm ơn, hiện tại còn dám trả treo với bà"
Trương Phân Lan chửi rủa, duỗi tay muốn nắm lấy lỗ tai của Hoa Vụ.
"Chuyện buổi sáng nữa, bà còn chưa tính sổ với mày đâu!"
Mắt thấy tay Trương Phân Lan sắp túm lấy lỗ tai Hoa Vụ, một sợi dây mây dày bằng hai ngón tay đánh lên mu bàn tay của Trương Phân Lan.
Trong nháy mắt, mu bàn tay Trương Phân Lan sưng đỏ lên.
Hoa Vụ ngồi dậy, trong tay cầm dây mây, cực kỳ giống lão tổ tông chuẩn bị giáo huấn đứa con trai bất hiếu của mình.
Cô đặt dây mây ở trên đùi, nhìn về phía Trương Phân Lan, kéo khóe môi mỉm cười: "Dì Trương, xem ra lời tôi nói lúc sáng dì không nghe lọt tai.
Đúng là mẹ nào con nấy, thật đúng là muốn làm mất mặt Lâm gia của tôi."
Thiếu nữ vẻ mặt nghiêm nghị, nói ra câu kia phải gọi là vô cùng đau lòng.
Dường như thật sự làm Lâm gia của cô mất mặt.
Trương Phân Lan tức đến mức nếp nhăn trên mặt đều bắt đầu run: "Mày nói cái gì......"
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng vặn chìa khóa.
Âm thanh của Lâm Võ cũng vang lên theo, "Phân Lan."
"Lão Lâm, ông về rồi!" Trương Phân Lan lập tức chạy đến cửa, kéo Lâm Võ vào trong, "Ông nhìn xem con gái tốt của ông, trở về là nằm, còn học được cách trả treo với tôi, còn đánh tôi......"
"......"
"......"
Trong phòng chìm vào trong sự yên tĩnh đến quỷ dị.
Hoa Vụ đeo một chiếc tạp dề, cầm cây lau nhà kéo lê trên mặt đất.
Nghe thấy lời Trương Phân Lan nói, cô quay đầu nhìn sang rồi gọi một tiếng: "Ba, ba về rồi."
Lâm Võ: "???"
Trương Phân Lan trợn to hai mắt, "Mày......"
Không phải vừa rồi nó vẫn còn nằm sao?
Dây mây trong tay nó đâu?
Nó đang làm cái gì đấy!
Hoa Vụ: "Ba, ngày mai con còn có khảo thí, có thể lên phòng trước để ôn tập không?"
Lâm Võ không biết vừa rồi Trương Phân Lan kêu kêu quát quát, hét cái gì, nhưng ở trong lòng Lâm Võ, đứa con gái ấy vẫn luôn là như thế này.
Ngày thường đều rất ít nói, hỏi cô có muốn thứ gì không, cô luôn nói rằng không thiếu thứ đó.
Làm sao cô lại cãi lại Trương Phân Lan.
Cho nên khi nghe thấy Hoa Vụ nói muốn ôn tập, ông nhanh chóng nói: "Mau đi đi."
Hoa Vụ cởi tạp dề xuống, cầm theo cây lau nhà đi đến bên cạnh Trương Phân Lan, tại góc độ mà Lâm Võ không nhìn thấy, cô cười, "Dì Trương, tối nay làm phiền dì rồi."
Dưới hàng tóc mái dày của thiếu nữ lộ ra một cặp mắt, giống như con dã thú nào đó để lộ ra ánh nhìn lạnh nhạt.
Phối hợp cùng với nụ cười quái dị của cô, trông càng có vẻ biến thái.
Trương Phân Lan bị bắt cầm cây lau nhà, chờ sau khi Hoa Vụ đi qua, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "Lão Lâm, nó......"
"Đứa nhỏ có khảo thí, bà để nó ôn tập cho tốt." Lâm Võ nói: "Có cơm không? Hôm nay đi xã giao, tôi mới ăn được hai miếng.".
truyen bjyx
Trương Phân Lan: "......"
Nồi bếp trong đều lạnh, làm gì có cái gì ăn đâu?
Hiện tại còn quan tâm ăn cái gì!
Trương Phân Lan vươn tay để Lâm Võ xem, "Lão Lâm, nó đánh tôi!! Ông nhìn vết đỏ đi!!"
Lâm Võ nghi hoặc, có chút không tin: "Lâm Du đánh?"
"Chứ còn sao nữa, tôi còn có thể lừa ông à!" Trương Phân Lan nắm lấy Lâm Võ, "Vừa rồi lúc ông chưa trở về, nó nằm ở trên sô pha, nói nhảm rồi trả treo với tôi, ông trở về thì lại đột nhiên thay đổi sắc mặt......"
"Hôm nay bà uống rượu?"
"Ai uống rượu!" Trương Phân Lan tức giận đến điên người: "Ông không tin tôi phải không? Hả? Ông cảm thấy tôi đổ oan cho con gái ông?"
Âm thanh kia của Trương Phân Lan giống hệt như cái loa lớn kêu lên ở bên tai.
Vốn dĩ Lâm Võ đi xã giao đã mệt, nghe thấy những âm thanh kia đầu ông từng đợt từng đợt mà đau, "Bà đừng tức giận chứ......"
"Ông có ý gì? Bây giờ tôi nói chuyện với ông đều là đang nổi cáu?"
"Tôi cũng không phải có ý kia......"
"Con gái của ông đánh tôi, ông không làm chủ cho tôi thì thôi đi, ông còn cảm thấy tôi đang lừa ông.
Lâm Võ, có phải ông có người phụ nữ khác ở bên ngoài không!!"
"Bà đang nói bậy gì đó......"
"Tại sao ông không dám nhìn tôi? Chột dạ đúng không!!"
"Tôi chột dạ cái gì, bà đừng có nổi điên!"
......
......
Hoa Vụ nghe thấy Trương Phân Lan và Lâm Võ cãi nhau ở bên ngoài giống như đang nghe tướng thanh*, còn rất thú vị.
* Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Hiểu đơn giản là đang nghe hai ông bà kia tấu hài.
Tiếng cãi vã dần biến thành tiếng đập đồ đạc.
Lâm Võ tuy rằng là một tên tra nam từng ngoại tình, nhưng hắn không có tiền sử bạo lực gia đình vì vậy đó hẳn là tiếng động do Trương Phân Lan tạo ra.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, âm thanh mới ngừng lại..
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Lại qua hai mươi phút, Lâm Võ gõ cửa phòng Hoa Vụ.
Hoa Vụ để Lâm Võ đi vào.
Phòng rất nhỏ, Lâm Võ tiến vào làm nổi bật căn phòng này càng thêm chật chội, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Lâm Võ vừa mới cãi nhau với Trương Phân Lan xong, còn có chút tức giận.
Nhìn thấy con gái, miễn cưỡng thu liễm một chút.
"Đây là điện thoại di động mua cho con, mẫu mới, nhìn xem, có thích không?"
Lâm Võ đặt điện thoại mới tinh lên giường.
"Dùng tốt cái kia hơn là được." Hoa Vụ thuận miệng nói: "Nếu không phải học tập phải dùng đến, con cảm thấy cái máy tuổi già cũng rất dễ sử dụng."
"Có thể dì Trương của con đã quên." Lâm Võ còn nói chuyện giúp Trương Phân Lan, "Lần này là ba không đúng, không kịp hỏi con."
"Không sao."
Con gái hiểu chuyện như vậy, Lâm Võ càng thấy áy náy.
Ông lại rút một ngàn đồng từ trong ví ra, "Cầm trước đi."
"Cảm ơn ba."
Hoa Vụ không khách khí nhận lấy, cầm một hộp bánh quy ở bên cạnh ra: "Hôm nay không bắt xe buýt, đi bộ về muộn. Chưa kịp nấu cơm, dì Trương đã tức giận...... ba, nếu ba đói, ăn lót bụng."
Lâm Võ thật sự đói bụng.
Cũng không khách khí, nhận bánh quy thì ăn, "Sao lại đi bộ trở về? Con không bắt được xe buýt à?"
"...... con không có đủ tiền."
"Dì Trương không cho con tiền?"
"Một tháng chỉ có ba trăm, bữa trưa và tiền vé đều phải tiết kiệm một chút, làm gì có tiền bắt taxi."
"Ba trăm?"
Lâm Võ không có ý khắt khe với cô con gái này.
Lúc trước ông muốn nuôi nấng con bé, là mẹ của con bé sống chết cứ nhất định muốn nuôi, cho nên ông mới đồng ý đem quyền nuôi dưỡng cho bà ấy.
Sau khi nhận về, chi phí hàng tháng của Lâm Võ đều dựa theo tiêu chuẩn của Liễu Vũ Hi lúc trước, gấp đôi.
Mỗi ngày Lâm Võ đi sớm về khuya, thỉnh thoảng hỏi Lâm Du, Lâm Du cũng bởi vì ăn nhờ ở đậu, không dám nói thật, đều trả lời hắn là rất tốt.
Cho dù Lâm Võ thấy Lâm Du đang làm việc nhà, Trương Phân Lan cũng sẽ nói là cô muốn làm chút chuyện trong khả năng của mình, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Mà Lâm Du chỉ biết nói theo lời Trương Phân Lan.
Lâm Võ từng nói qua hai lần, Lâm Du vẫn 'cố chấp' làm việc nhà, mỗi ngày ông đều bận rộn muốn chết, cũng không có nhiều sức mà quản lý như vậy.
Đến bây giờ ông mới biết được con gái của mình một tháng thế mà chỉ có ba trăm tiền phí sinh hoạt?
Ba trăm tệ thì có thể ăn gì?
Mười tệ một ngày, còn phải khấu trừ chi phí xe buýt.
Trương Phân Lan cũng thật quá đáng.
Để bà mua điện thoại di động cho Lâm Du, bà đều nói làm tốt, để ông đừng nhọc lòng chuyện trong nhà.
Kết quả lại là như vậy!
Lâm Võ lại rút ra một ngàn, "Cầm lấy, không đủ lại hỏi ba thêm."
Ông còn tưởng rằng con gái có cái gì muốn mua nên mới hỏi ông tiền tiêu vặt.
Trước kia, lúc Liễu Vũ Hi không có tiền thì đều đi hỏi xin ông.
Ai biết trên người con bé vốn dĩ không có tiền tiêu vặt gì......
Hoa Vụ trắng ra được hai ngàn, tâm tình càng tốt, tra cha quả nhiên là có tiền!
Lâm gia đại tiểu thư như nàng rốt cuộc có thể ngồi lên xe chuyên dụng!
Hoa Vụ cẩn thận cất tiền, lại hỏi: "Ba, khi nào chúng ta có thể đổi nhà."
"Làm sao vậy?"
Hoa Vụ cúi đầu, thấp giọng nói: "Con rất hâm mộ phòng của em gái, ở đây không có cửa sổ, con cảm thấy rất áp bách."
Lâm Võ nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, "......"
Với tiền lương của Lâm Võ, đã sớm có thể đổi nhà lớn hơn.
Nhưng bởi vì nơi này cách trường trung học và cao trung Ngân Giang rất gần, thuận tiện cho Liễu Vũ Hi học hành nên không có đổi.
Lâm Võ cảm thấy mình thất trách, càng áy náy: "Hôm nào ba sẽ đi xem nhà, đổi phòng lớn cho con."
Trong những năm qua, ông nhận được rất nhiều tiền lương và tiền thưởng.
Đổi một khu phòng lớn hơn là hoàn toàn đủ.
Lâm Võ rất sảng khoái đồng ý, ai biết không quá nửa giờ về phòng, lại cãi nhau với Trương Phân Lan.
Hoa Vụ tất nhiên biết lý do.
Bởi vì mấy năm nay Trương Phân Lan đánh bài, đánh rất lớn, nói là đánh cược cũng không quá đáng.
Trương Phân Lan còn thích mua mua, quần áo, túi xách, mỹ phẩm, lúc mua thì mắt cũng không chớp mắt.
Quỹ gia đình của nhà ông Lâm căn bản là không còn bao nhiêu tiền.
Thân là người Lâm gia thì phải có trách nhiệm, vì sự phát triển và tương lai của ngôi nhà này, tất nhiên không thể ngồi yên!
Thực hiện xong trách nhiệm thì đại tiểu thư Lâm gia đang nằm trên giường cười, cười đến mức phải gọi là biến thái.
Đây là phước lành của việc ngoại tình.
Hy vọng tra cha có thể chịu đựng được tình yêu nặng nề như vậy.
Chờ phòng bên cạnh cãi nhau xong, Hoa Vụ nghe thấy cha Lâm ra khỏi phòng ngủ, cô lập tức đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Cô đứng ở cửa, do dự mở miệng: "Ba, có chuyện gì vậy? Là dì Trương không đồng ý...... không sao đâu, con vẫn nên ở trong căn phòng này."
Hoa Vụ đem tinh túy của nhân vật phản diện nắm bắt vô cùng đúng chỗ.
Chỉ cần không giống nữ chính chỉ biết im lặng chịu thiệt thì hào quang nữ chính có thể bù đắp cho diễn xuất không tốt lắm của cô.
Nắm bọn họ còn không phải dễ dàng.
Nữ chính chỉ cần mở miệng, không có chuyện không thành.
Lúc này Lâm Võ đang nổi nóng, nghe thấy lời này của Hoa Vụ, lửa kia còn lớn hơn nữa.
Đương nhiên, không phải hướng về Hoa Vụ.
Lâm Võ nghĩ đến nơi con gái của hắn ở, lại nghĩ đến nơi của Liễu Vũ Hi ở.
"Con dọn đến phòng của Vũ Hi ở."
Hoa Vụ làm bộ làm tịch khó xử: "Vậy em gái......"
"Để nó ngủ ở phòng con!"
"Lâm Võ, có phải ông điên rồi không!" Trương Phân Lan chạy ra, đánh nhau với Lâm Võ: "Nó dựa vào cái gì mà ngủ ở phòng của Vũ Hi!!"
"Dựa vào cái gì? Dựa vào nhà này là của tôi!" Lâm Võ nghĩ đến nhiều tiền của mình như vậy, cứ thế mất hết không rõ ràng, tức giận đến đau tim.
"Lúc trước bà nói muốn quản tiền, tôi không nói hai lời đã đồng ý. Nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ hỏi đến tiền trong nhà, bà lại báo đáp tôi như này à? Hả?"
Nhắc tới điều này, Trương Phân Lan có chút hụt hơi.
"Tôi cũng không tiêu bao nhiêu, ai biết nó như thế nào lại biến mất......"
"Ồ, như thế nào, nhiều tiền như vậy là tự mình chạy đi?"
......
......
Liễu Vũ Hi khập khiễng về nhà, vừa mới mở cửa, đã bị gạt tàn bay tới đập trúng.
Trong phòng là một mớ hỗn độn, giống như bị đột kích.
Mẹ cô và Lâm Võ đang đánh nhau.
Hoa Vụ dựa vào bên cửa, trên mặt đều là biểu tình cổ quái xem náo nhiệt.
"......"
Liễu Vũ Hi sờ trán, máu tươi đỏ cả một tay.
"Vũ Hi!"
Trương Phân Lan nhìn thấy Liễu Vũ Hi, tránh khỏi Lâm Vũ, "Có đau hay không, mẹ không phải cố ý. Con như này là làm sao vậy......"
Cả người Liễu Vũ Hi đều đau, về nhà còn chưa kịp cáo trạng đã bị gạt tàn đập ra một lỗ máu trên đầu.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Rầm ——
Lâm Võ đóng cửa đi vào phòng ngủ.
Trương Phân Lan lúc này cũng không để ý ầm ĩ với Lâm Võ, bảo Liễu Vũ Hi nhanh chóng đi vào, tìm thuốc cầm máu cho cô.
"Con làm sao vậy? Ai bắt nạt con?"
Liễu Vũ Hi: "Lâm Du."
Trương Phân Lan: "Là nó làm!"
Trương Phần Lan lập tức quay đầu nhìn về phía Hoa Vụ, đứng dậy đi qua, "Tiểu tiện nhân, chuyện hôm nay, có phải là mày châm ngòi không!"
Đang yên đang lành, sao Lâm Võ lại đột nhiên muốn hỏi tiền trong nhà.
Vừa rồi lại để cho Liễu Vũ Hi nhường phòng ra.
Chắc chắn có liên quan đến nó!
"Dì Trương, tôi đã nhắc nhở dì, tôi mới là huyết mạch của Lâm gia." Hoa Vụ bưng bộ dáng kiêu căng như có ngôi vị hoàng đế để kế thừa, trào phúng nói: "Từ đầu đến cuối, ba tôi chỉ là hướng về phía tôi mà thôi."