Edit by Thời Lam Yên.
====
Yêu cầu vô lý của Hoa Vụ bị Sa Ngọc và Tông Ngô cự tuyệt.
Hoa Vụ bị đả kích, cảm thấy nàng đã không còn là thái tử phi được sủng ái nhất Đông cung, nàng có chút tâm trạng.
Sa Ngọc: “……”
Ngài chưa từng được sủng ái!
Nhưng không chịu nổi thái tử phi có bệnh…… nàng nói cái gì cũng đúng.
Tâm trạng của Hoa Vụ còn chưa nguôi ngoa đã nghe Ô Hòa nói, Tông Ngô sau khi đưa vị đại nhân Lý Nguyên Vĩ kia vào đại lao thì trực tiếp thưởng ba mươi đại bản.
Quan viên triều đình sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu được ba mươi đại bản.
Tông Ngô cũng không tốn sức, rất nhanh đã hỏi ra được thứ hắn muốn.
……
……
Gia Hòa thứ 18, cuối mùa đông.
Tông Ngô bẩm báo toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối với hoàng đế đang bệnh nặng, trong đó có rất nhiều quan viên liên quan, định tội như thế nào thì đều cần hoàng đế quyết định.
Vào mùa đông, bệnh tình của hoàng đế càng nghiêm trọng hơn.
Lúc này dựa vào bên giường nghe Tông Ngô nói, vẻ mặt uể oải, tóc tóc bạc mọc um tùm, từ từ già đi.
Hương thơm trong điện không áp được mùi thuốc mang theo vị đắng.
Đại điện ấm áp trải rộng, lại lan tràn một cỗ tử khí cổ quái.
Những tử khí kia quấn quanh trên người Hoàng đế, không biết khi nào sẽ lấy mạng hắn.
Hoàng đế ra lệnh kết án cuối cùng, do công công hầu hạ bên cạnh viết thánh chỉ.
“Việc này ngươi làm không tệ.” Hoàng đế miễn cưỡng ngồi dậy, giọng điệu rõ ràng là khen ngợi, lại nghe ra sự không thích của ông ta.
Tông Ngô giả như không nghe ra, “Là chuyện trong phận sự của nhi thần.”
Hoàng đế ho khan hai tiếng, sắc mặt càng trắng bệch, con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm hắn: “Ngay cả huynh đệ ruột thịt mà ngươi cũng lên kế hoạch như thế, làm sao trẫm yên tâm đem giang sơn này giao cho ngươi?”
Chuyện muối thương, cho dù ban đầu hoàng đế không biết là do Tông Ngô lên kế hoạch.
Nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tông Ngô giống như đã sớm biết được tất cả, nhanh chóng giải quyết chuyện này như vậy, cũng trấn an tốt những muối nông kia.
Ngay cả thanh danh của hắn cũng thu được nhiều ở chỗ dân chúng.
“Phụ hoàng, người nói sai rồi.” Tông Ngô ngẩng đầu, trong con ngươi đều là lạnh lùng, “Ngay từ đầu con đã không coi bọn họ là huynh đệ của con, mẫu thân con, chỉ sinh ra một mình con.”
“Ngươi…”
“Phụ hoàng, đế vương gia vô tình, điều này đã được ghi chép trong lịch sử. Nhi thần cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Hoàng đế: “……”
Tông Ngô: “Phụ hoàng muốn, không phải là ngành muối hoàn toàn bị hoàng thất khống chế, mà không phải bị kẹp giữa những người khác. Hiện tại, nhi thần làm, không đúng với ý của ngài.”
Có lẽ lời này của Tông Ngô đâm trúng suy nghĩ trong lòng hoàng đế, hắn ngược lại càng tức giận.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ra mấy chữ: “Ngươi giống như mẫu thân ngươi, ích kỷ tự lợi, giỏi tính kế……”
Giọng điệu Tông Ngô bình tĩnh nói: “Phụ hoàng, lúc trước không có mẫu thân của nhi thần thì sao có ngài hôm nay?”
“Ngươi……” Hoàng đế tức giận: “Cút, cút ra ngoài!!”
“Mong sức khỏe phụ hoàng sớm hồi phục.”
Tông Vô rời đi không một chút lưu luyến.
Cửa điện mở ra lại khép vào, che đi sự rối loạn trong điện.
……
……
Gia Hòa thứ 18, đêm trước Tết Nguyên đán.
Tổng cộng có hơn chín trăm người liên quan đến vụ án buôn muối bị phán tử hình sau mùa thu, hơn một ngàn người lưu đày biên quan.
Từ đó về sau, ngành muối thuộc sở hữu của triều đình, tư nhân không được tham gia vào nghề này.
Làm tuyệt tình như vậy, những phụ tá của Tông Ngô cũng có chút lo lắng.
Nhưng Tông Ngô dường như đã có tính toán khác, cũng không nghe đề nghị của bọn họ, kiên trì quản lý chặt chẽ.
Trước khi lệnh mới được viết thì lúc Hoa Vụ đang đi dạo, nghe thấy hắn và và mọi người đang nói về chuyện này, đột nhiên từ bỏ đi dạo mà ngồi bên cạnh lắng nghe.
Toàn bộ quá trình của vụ án này nàng đều có tham gia nên Tông Ngô cũng không đuổi nàng đi.
Ai biết sau khi chờ người đi, Hoa Vụ đã dịch đến bên cạnh hắn, “Ta có một ý tưởng táo bạo.”
“…… ý tưởng nào của ngươi không táo bạo?” Tông Ngô cũng không muốn nghe suy nghĩ kỳ diệu của nàng, “Thái tử phi có thời gian thì không bằng học một ít quy củ.”
“Học quy củ làm gì?”
Tông Ngô không rõ ý vị cười lạnh: “Thân là thái tử phi, không có nửa điểm quy củ, ra thể thống gì?”
Hoa Vụ trừng mắt, nói phải gọi là tự tin: “Ta chính là quy củ, còn muốn thể thống gì nữa?”
Quy tắc thiên địa bên ngoài, nữ chính là lớn nhất.
Hoa Vụ cảm thấy mình nói không có tật xấu gì.
“……”
Tông Ngô cảm thấy mình không kéo nàng ra ngoài chém, thật sự là kết quả của tu thân dưỡng tính gần đây.
Hoa Vụ: “Ngươi nghe thử suy nghĩ của ta một chút.”
Tông Ngô không muốn nghe, nhưng hắn không có lựa chọn. Hoa Vụ đi theo hắn, nhất định phải nói cho hắn nghe.
Cuối cùng hắn từ chỗ Hoa Vụ nghe được một cái, nghe xong liền có ý nghĩ muốn kéo nàng đi ra pháp trường.
Bất kể kiểm soát như thế nào cũng sẽ có người bí quá hóa liều, không tránh khỏi buôn lậu muối.
Thay vì như vậy, không bằng xuống tay trước.
Đầu tiên thiết lập một mạng lưới quan hệ, trực tiếp mở ra các con đường buôn muối tư nhân.
Con đường chính thức gặp khó khăn, không thể đấu được với các muối thương khác?
Chờ những tên muối thương kia chống đỡ không nổi, đương nhiên sẽ nghĩ cách gia nhập.
Cũng không cần đuổi hết giết hết, có thể thả một ít cho những người đó làm, bọn họ trốn ở phía sau lấy lợi nhuận là được.
“Muối quan và muối tư đều nằm trong tay mình.” Năm ngón tay Hoa Vụ mở ra, bắt lấy trong không khí, “Hai tay cùng nắm, càng vui vẻ hơn.”
Tông Ngô đen mặt đẩy tay nàng ra, đúng chỗ nào chứ!
“Thế nào, có phải rất tuyệt hay không!”
Tông Ngô: “……”
Nào có triều đình nào trực tiếp làm loại chuyện này.
Nếu như bị bá tánh biết……
“Vậy thì đẩy con dê thế tội ra, chuyện đơn giản.” Hoa Vụ tiếp tục chi chiêu, “Trên triều đình nhân tài đông đúc, không thiếu người.”
“……”
Nhân tài đông đúc như vậy?
Tông Ngô ngoài cười nhưng trong không cười, đưa ra lời khen ngợi tối cao nhất của hắn: “Ngươi thật sự là…… một bụng ý xấu!”
“Ta đang vì các bá tánh sắp thất nghiệp mà kiếm một con đường sống.” Hoa Vụ đúng lý hợp tình nói: “Ta là làm việc thiện!”
Tông Ngô: “…”
Tông Ngô có tiếp thu đề nghị kia hay không thì Hoa Vụ cũng không biết.
Đợi chuyện này hoàn toàn rơi vào quên lãng thì đã là hai tháng sau.
Vụ án của muối thương tuy rằng không làm cho Tông Kỳ hoàn toàn mất đi năng lực cạnh tranh, nhưng cũng làm cho hắn chịu thêm hạn chế.
Mấy tháng trước Tông Kỳ có bao nhiêu phong quang thì hiện tại có bấy nhiêu chật vật.
Người trong triều đình bị Tông Ngô nhân cơ hội nhổ bỏ không ít.
Bây giờ Tông Ngô lấy thân phận thái tử mà giám quốc, Tông Kỳ ngay cả tự do tiến cung gặp hoàng đế cũng không có.
Hoa Vụ tính thời gian, nhắc nhở Tông Ngô phải cẩn thận Tông Kỳ nhảy tường.
Tông Ngô không cảm kích thì thôi, lại đề bạt chuyện quy củ, tức giận đến mức chút nữa Hoa Vụ bắt hắn xung hỉ.
……
……
Đầu xuân lạnh lẽo, Hoa Vụ ở trong sân xem Ô Hòa biểu diễn kiếm pháp, Sa Ngọc vội vàng đến.
“Thái tử phi, không tốt.”
“…… Điện hạ bị ám sát?!”
Sa Ngọc trực tiếp làm lơ câu nói kia, sắc mặt nghiêm túc: “Bệ hạ…… có khả năng là sắp không được rồi.”
Sa Ngọc đem Hoa Vụ bao bọc một phen, không nói hai lời nhét nàng vào xe ngựa, chạy vào trong cung.
Hoa Vụ không biết mình đi làm gì, vui vẻ đưa tiễn hoàng đế sao?
Hay là đi xem Tông Kỳ biểu diễn nhảy tường?
Thời điểm Hoa Vụ đến nơi, đã có không ít người đến.
Trong đó có cả phi tử, hoàng tử và công chúa của hoàng đế…
Các đại thần đã quỳ xuống đất.
Hoa Vụ được vây quanh đi đến phía trước.
Kiểm Sách canh giữ ở ngoài điện, Hoa Vụ không nhìn thấy Tông Ngô, hẳn là ở bên trong.
Tất cả mọi người đều quỳ, Hoa Vụ đứng quá đột ngột, rất dễ dàng trở thành mục tiêu bị công kích.
Nàng đành phải…… ngồi xuống đi.
Dù sao cung trang của thái tử phi lớn đến thái quá, ai biết nàng đang ngồi hay quỳ.
____
— Ngắm hoa trong sương —