Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
====
"Tôi cho phép em, lợi dụng tôi."
Tiếng cười của người đàn ông dừng bên tai Hoa Vụ, gợi cảm mà dụ người.
Hoa Vụ lại nhịn không được mà run một cái, hơi thở lạnh băng bên tai như rắn độc, từng chút từng chút quấn quanh lên người cô.
Mà Bạch Tuyệt đúng là ôm lấy cô, đồng thời cảm giác không trọng lượng xuất hiện, cảnh sắc phía dưới cũng càng ngày càng nhỏ.
......
......
Muốn huỷ diệt Viện sinh vật Niết Bàn, không phải một việc đơn giản.
Kỹ thuật cải tạo người, đầu tiên từ Viện sinh vật Niết Bàn ra, sau đó các thế lực khác tiếp thu học hỏi.
Có điều không giống với chế độ tự nguyện của thế lực khác, Viện sinh vật Niết Bàn cưỡng ép bắt người tới cải tạo.
Cho nên người cải tạo của Viện sinh vật Niết Bàn cũng nhiều nhất.
Ngoại trừ những người bọn họ cho ra chiến khu, trong khu sinh hoạt và thành phố chính đều phân bố không ít người cải tạo.
Nếu như muốn áp dụng cách huỷ diệt của khu sinh hoạt số sáu, xác suất thành công không cao lắm.
"Trước tiên chúng ta gia nhập bọn họ." Hoa Vụ ghé vào trên bàn, nhìn các kế hoạch bị loại bỏ, "Tiêu diệt quân địch từ bên trong."
Bạch Tuyệt ngồi ở đối diện, nghe vậy, hơi hơi nhướng mày, "Gia nhập như thế nào?"
Viện sinh vật Niết Bàn đâu phải nơi dễ gia nhập?
Khu sinh hoạt còn được, chỉ cần suy nghĩ chút, còn có biện pháp trà trộn vào.
Nhưng thành phố chính......
Đó cũng không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được.
Hoa Vụ chưa nói gia nhập như thế nào, mà hỏi hắn: "Thân vương khác chắc cũng muốn tiêu diệt Viện sinh vật Niết Bàn nhỉ?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Bạch Tuyệt, Hoa Vụ siết chặt tay, cười hì hì nói: "Chúng ta nội ứng ngoại hợp, còn sợ không làm nó sụp được chắc?"
Bạch Tuyệt: "......"
Cô thật sự là nhân loại sao?
Xử lý đồng tộc của mình vui vẻ như vậy?
Bạch Tuyệt vô cùng hoài nghi, có khi nào máu trong cơ thể cô đã làm ô nhiễm nhân cách nhân loại của cô......
Hoa Vụ tự cân nhắc một lát, vỗ bàn, "Hấp Huyết Đằng hôm trước, anh còn không?"
Bạch Tuyệt: "Đó là Hấp Huyết Vương Đằng, em tưởng là cỏ dại ven đường?"
"Có hay không đây?"
"Thân vương khác chắc là còn, nhưng cũng không nhất định là Vương Đằng......"
Hấp Huyết Đằng không khó tìm.
Nhưng Hấp Huyết Vương Đằng thì không dễ tìm như vậy.
Phần lớn đều là thân vương tự mình nuôi ra.
Loại này ra khi chiến trường sẽ sinh trưởng không kiểm soát, bắt về cực kỳ khó khăn.
Lại còn chẳng phân biệt địch ta, ngoại trừ thân vương nó không dám ăn, còn lại không gì nó không dám ăn.
Cho nên tác dụng lớn nhất của nó là giữ nhà canh sân.
"Không sao, chúng ta có thể tự nuôi Vương Đằng mà." Hoa Vụ hưng phấn nói: "Chúng ta đi trộm......!Mượn một chút.
Để thân vương khác cũng được góp chút sức!"
Hoa Vụ lịch sự mỉm cười, người văn minh nói mượn không nói trộm.
"......"
Thần mẹ nó góp chút sức.
......
......
Khu huyết tộc xâm chiếm Không Tang.
Phủ đệ thân vương Francis.
Francis vừa trở về từ chiến khu, còn chưa vào cửa, người hầu đã nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, "Vương......!Huyết Đằng......!Không thấy Huyết Đằng!"
"Sao lại không thấy nó? Có phải trốn xuống đất rồi không?"
Người hầu lắc đầu, "Không có, bọn thuộc hạ cho ăn cũng không thấy phản ứng.
Hơn nữa......!Hơn nữa......"
"Hơn nữa cái gì?"
"Có cái hố to......" Người hầu yếu ớt trả lời, rất giống bị người ta nhổ đi!
Francis nhíu mày, đi nhanh về phía sân sau.
Trên đất trống ở sân sau, có thi thể của quỷ hút máu và nhân loại, mặt cỏ nhiễm đỏ máu tươi.
Hấp Huyết Vương Đằng trong sân lúc trước, bây giờ lại không thấy đâu.
Francis đi đến trước cái hố to, "Có ai từng tới?"
"Thân vương Bạch Tuyệt từng tới......" Người hầu nói: "Nhưng không có mệnh lệnh của ngài, chúng tôi không dám cho hắn tiến vào, biết ngài không ở đây, hắn liền đi rồi."
"Các ngươi có thể ngăn hắn lại chắc?" Francis cười lạnh, "Đồ chó, hắn nhổ đến nghiện rồi phải không!"
Francis lửa giận ngập trời trở lại thư phòng, gọi thân tín tới.
"Gần đây Bạch Tuyệt đang làm gì?"
"Thân vương Bạch Tuyệt gần đây ở khu sinh hoạt Khai Minh, cụ thể đang làm cái gì......!Không quá rõ." Đôi khi hành tung của vị thân vương này rất khó nắm bắt, nhưng hầu hết vẫn kiểm soát được.
Hơn nữa hắn không tham dự chuyện chiến khu, cho nên thân vương khác đều mắt nhắm mắt mở với hắn.
Thân tín vẫn không biết chuyện Vương Đằng bị mất, thấy chủ nhân nhà mình tức giận như vậy, khó hiểu hỏi: "Vương, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Khoảng thời gian trước Vương Đằng của Ale bị người trộm đi, ngươi nhớ rõ chứ?"
"Vâng......"
"Chính là hắn làm.
Hắn lấy nhiều Vương Đằng đi như vậy làm gì?" Francis đập bàn.
"Định dùng Vương Đằng bện thành lâu đài cho hắn chắc?"
Lúc trước hắn nghe thấy tin này, còn cười nhạo Ale.
Vậy mà bây giờ mới qua bao lâu......
Thân tín: "???"
Francis: "Ngươi đi tra một chút, xem gần đây hắn đang làm cái gì."
"Vâng."
......
......
Thành phố đổ nát.
Bạch Tuyệt lấy Vương Đằng vừa mang về ra, cho nó một uống ít máu, sau khi để nó quen thuộc với hơi thở của hắn, giao cho Hoa Vụ.
Bạch Tuyệt nói nó còn chưa là Vương Đằng thực sự, vẫn phải nuôi dưỡng tiếp.
Hoa Vụ tự đem Vương Đằng đi lăn lộn, Bạch Tuyệt cũng không quản cô.
Một buổi sáng nọ, Bạch Tuyệt duỗi tay phát hiện bên cạnh trống không, hắn đứng dậy đi tìm người.
Hoa Vụ ngồi trên sàn ban công, trước mặt đặt một cái chậu hoa.
"Em đang làm gì?"
Hoa Vụ ôm mặt, lo lắng sốt ruột: "Nó sẽ không chết chứ?"
Bạch Tuyệt nhìn chậu hoa một cái, lá cây của Vương Đằng khô héo hết, so với thời điểm hắn lấy về đã nhỏ một nửa.
"Em cho nó uống máu?"
"Ừ, không phải anh nói phải nuôi sao?" Hoa Vụ gật đầu: "Tôi chỉ cho uống một ít, không ngờ nó lại biến thành như này."
Tốt xấu gì cũng có chữ Vương, Hoa Vụ cảm thấy hẳn là nó có thể chịu được máu của nữ chính.
Cô chỉ muốn thử nghiệm chút.
Ai biết vậy mà lại héo.
Quá vô dụng!
Phế vật!
Bạch Tuyệt: "......"
Bạch Tuyệt nửa quỳ ở phía sau cô, ôm chặt cô từ sau lưng, ánh mắt dừng trên chậu hoa, dịu dàng an ủi: "Chết thì chết, chỗ thân vương khác còn có, đừng buồn."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ nhìn Hấp Huyết Vương Đằng mà thở dài.
Hoa Vụ bỗng nhiên giơ tay, ngăn trở Bạch Tuyệt, "Nói ba ngày một lần, còn chưa tới lúc.
Giữ lời, là phẩm chất tốt đẹp để hai chủng tộc giao lưu hữu nghị."
Bạch Tuyệt ôm cô chặt hơn, hơi thở dừng trên tay cô, lạnh băng, lại nặng nề.
Hoa Vụ cảm giác bị ôm đến có chút không thở nổi, Bạch Tuyệt mới thấp giọng nói: "Không cắn."
"Vậy anh buông tôi ra." Muốn siết chết cô sao?
Bạch Tuyệt không buông ra theo dự tính của cô, vùi mặt vào cổ, tham lam mà hấp thu hơi thở trên người cô, giảm bớt một loại khát vọng khác với cô.
Trên người cô đều là hơi thở ngọt ngào.
Cái loại hơi thở này làm hắn mất khống chế......
Nếu không được giải tỏa, cảm giác cơ thể bị xé rách, là tra tấn đối với hắn.
Dục vọng đè nén đến cực điểm dần dần khiến hắn trở nên thô bạo, muốn xé nát người trong ngực, muốn cắn chặt cái cổ tinh tế mềm mại của cô.
Ba ngày quá dài......
Nhưng nếu như dùng bữa quá thường xuyên, thân thể của cô lại không chống đỡ được.
Hoa Vụ bị giam cầm tại chỗ không thể động đậy, cô vừa định mở miệng, người phía sau đột nhiên buông cô ra, trở vào trong.
"......"
Hoa Vụ quay đầu nhíu mày nhìn bóng dáng Bạch Tuyệt.
Người đàn ông đi rất nhanh, giây lát liền biến mất ở trong phòng.
Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, đặt chậu hoa lại trên giá..
Danh Sách Chương: