Ngày hôm sau.
Tạ mẫu cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm đã chạy tới bên ngoài tân phòng.
Ngoài cửa đã có hạ nhân chờ đợi, thấy Tạ mẫu lại đây, đồng loạt hành lễ.
"Thiếu gia cùng thiếu phu nhân có đứng lên chưa?"
"Hồi phu nhân, còn chưa có."
Tạ mẫu nắm tay mình, đi tới đi lui trước cửa phòng.
"Tối hôm qua có chuyện gì không?"
Hạ nhân lắc đầu: "Không có."
Tạ mẫu lại xoay hai vòng, thỉnh thoảng nhìn cửa phòng đóng chặt.
Mắt thấy mặt trời mọc lên cao, cửa phòng cuối cùng cũng bị mở ra, Tạ Phong Trúc từ bên trong đi ra, trên mặt còn nhiễm một chút đỏ ửng, thấy ngoài cửa nhiều người như vậy, hắn hoảng sợ.
"Các ngươi vây quanh chỗ này làm gì?"
Tạ mẫu lôi kéo Tạ Phong Trúc bắt đầu đánh giá, vừa sờ trán vừa nhìn sắc mặt hắn, đáy mắt đều là vẻ lo lắng: "Tiểu Phong, con không sao chứ?"
"Hôm qua... Ngày hôm qua con không phải rất khó chịu sao?"
"Con không khó chịu."
Tạ mẫu căn bản không tin lời này, lôi kéo Tạ Phong Trúc muốn đi thăm đại phu: "Các ngươi hầu hạ thiếu phu nhân thật tốt."
Tạ Phong Trúc tránh không thoát khỏi Tạ mẫu: "Mẫu thân, con muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Hi."
"Các con có rất nhiều thời gian, gấp cái gì, trước tiên đi khám bệnh." Tạ mẫu túm lấy hắn rời đi.
Tạ Phong Trúc: "Nhưng nếu nàng đứng lên không nhìn thấy con, có thể tức giận hay không?"
Tạ mẫu: "Con cho rằng Tiểu Hi người ta cũng giống như con?"
Tạ Phong Trúc: "..."
Hắn làm sao chứ?
...
Tạ Phong Trúc sau khi bị mấy đại phu thay phiên nhau xem xong, không đợi những đại phu kia phát biểu đại luận dài, nhanh chóng chạy đi.
Hắn trở lại gian phòng, Hoa Vụ đã đứng lên, nha hoàn đang hầu hạ nàng mặc quần áo.
Nhưng mặc xong, Tạ Phong Trúc liền đột nhiên ôm nàng bất động, trọng lượng cả người đều đặt ở trên người nàng: "Thật tốt."
Hoa Vụ tự buộc quần áo lại: "Tốt cái gì?"
Tạ Phong Trúc: "Sau này nàng chính là thê tử của ta, chúng ta có thể một mực ở cùng một chỗ."
"Chàng vẫn luôn dính người như vậy?"
"Không phải là không thể sao?"
"Chàng nói xem?"
"..."
Tạ Phong Trúc biết không thể, nhưng hắn ngược lại càng siết chặt cánh tay.
"Tạ Phong Trúc..." Hoa Vụ quay đầu, thoáng cái liền đụng phải môi Tạ Phong Trúc.
Tạ Phong Trúc chớp chớp mắt, con ngươi không hiểu sao sáng lên, trước khi Hoa Vụ rút ra, đè lên đôi môi đỏ tươi kia nếm thử một phen.
Nếu không phải bên ngoài có người gõ cửa, nhắc nhở bọn họ muốn đi gặp Tạ phụ cùng Tạ mẫu, phỏng chừng Tạ Phong Trúc còn có thể hôn một hồi.
Tạ Tri Văn tính tình vốn tốt rồi, đặc biệt yêu thương đệ đệ Tạ Phong Trúc này.
Liễu thị tính cách cũng ôn nhu, cho nên Hoa Vụ lấy thân phận Nhị thiếu phu nhân Tạ gia ăn bữa cơm đầu tiên, bầu không khí rất hòa hợp.
Cơm nước xong, Tạ Tri Văn kéo Tạ Phong Trúc đi, Tạ phụ cùng Tạ mẫu nói chuyện.
Hai người phía trước lời nói đều là phế... trải đệm, phía sau mới nói đến vấn đề chính.
Họ muốn biết những gì Hoa Vụ nói đêm qua có nghĩa là gì.
Hoa Vụ lại không thể nói thật với bọn họ, chỉ có thể lừa gạt bọn họ vài câu, để cho bọn họ yên tâm, Tạ Phong Trúc sau này sẽ không có vấn đề gì.
Tạ mẫu còn muốn hỏi cái gì, bị Tạ phụ giữ chặt.
"Vậy Tiểu Phong liền nhờ vả con."
"Ngài khách khí rồi, chúng ta hiện tại là người một nhà, chiếu cố hắn là chuyện nên làm."
...
Hoa Vụ tuy nói Tạ Phong Trúc sẽ không có việc gì nữa, nhưng Tạ mẫu rõ ràng lo lắng, kế tiếp cách năm ba ngày liền dặn dò Hoa Vụ, đừng để Tạ Phong Trúc ra ngoài.
Chỉ sợ trong khoảng thời gian này hắn ở bên ngoài gây ra chuyện gì, cuối cùng...
Hoa Vụ cũng không nói nên lời.
Cô ngược lại muốn Tạ Phong Trúc ra cửa, nhưng người ta đi ra ngoài sao?
Hắn có thể nhìn cô cả ngày!!!
Thời gian nhoáng lên đến sinh nhật Tạ Phong Trúc, Tạ mẫu tâm treo cao cuối cùng cũng yên xuống.
Tạ mẫu biết nguyên nhân gốc rễ của chuyện này, khẳng định ở trên người Hoa Vụ.
Đại sư cũng từng nói qua, bọn họ không giúp được Tạ Phong Trúc, chỉ có thể dựa vào chính hắn...
Hiện tại xem ra, lời này quả thật không sai.
Sau khi sinh nhật Tạ Phong Trúc, Tạ mẫu sẽ không quản hắn nữa.
Tạ Phong Trúc tuy rằng phần lớn thời gian vẫn dính vào Hoa Vụ, nhưng cũng sẽ ra ngoài, mang đủ loại đồ vật về lấy lòng nàng.
Tạ Phong Trúc ở nhà vâng vâng dạ dạ, ở bên ngoài vẫn là một tiểu ác bá.
Đồ đạc hắn coi trọng, dùng hết biện pháp cũng phải lấy được trong tay.
Điều duy nhất để hài lòng là hắn đã biết trả tiền.
Mọi người tuy rằng tức giận, nhưng nể mặt tiền bạc, lại không tiện so đo với hắn.
Tạ gia không thiếu nhất chính là tiền, cho nên Tạ Phong Trúc ở bên ngoài tiêu xài, người Tạ gia cũng sẽ không ngăn hắn lại.
Cũng chính là bởi vì có thể tiêu tiền vô hạn, cho nên Tạ Phong Trúc ở bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh.
Thẳng đến khi Hoa Vụ tìm được Tạ Tri Văn, cùng hắn tán gẫu một canh giờ.
Ngày hôm sau tiểu kim ấn của Tạ Phong Trúc đã bị Tạ Tri Văn thu đi.
Tạ Phong Trúc ở bên ngoài chi tiêu đều là người khác viết chứng từ, hắn ở trên đóng dấu nhỏ, sau đó chủ tiệm đến Tạ phủ lấy tiền.
Tiểu kim ấn vừa thu lại, Tạ Phong Trúc liền không có cách nào tiêu tiền.
"Đại ca, ca làm gì vậy?"
"Đệ... bây giờ cũng đã trưởng thành, không thể chỉ biết chi tiêu tiền."
"Cha nói..."
Tạ Tri Văn rút ra một quyển sổ cho hắn: "Bây giờ đệ là người đã có gia đình, phải học cách quản lý Tạ gia, bằng không sao đệ có cuộc sống tốt đẹp cho Tiểu Hi."
Tạ Phong Trúc vừa định vứt bỏ một quyển sách kia, lại yên lặng ôm chặt.
"Những thứ này đều là sổ sách của một bộ phận sản nghiệp dưới danh nghĩa Tạ gia chúng ta, đệ trước tiên cầm về xem."
"..."
...
Tạ Phong Trúc trở lại trong viện, ôm Hoa Vụ bắt đầu oán giận hành vi xấu xa của Tạ Tri Văn.
Sắc mặt Hoa Vụ như thường trấn an hắn, phảng phất chuyện này cô hoàn toàn không biết: "Đại ca cũng là vì tốt cho chàng."
"Bọn họ nói chuyện đều không giữ lời." Tạ Phong Trúc chôn ở trong ngực Hoa Vụ, thanh âm rầu rĩ: "Bọn họ trước kia nói, ta có thể ở Tạ gia vô ưu vô lự sống cả đời."
"Vậy chàng thật sự muốn ngây ngô như vậy sống cả đời?" Không tìm cho hắn một cái gì đó để làm, hắn vẫn sẽ dính cô như vậy, nhưng như thế nào đượcah!!!
"..."
Tạ Phong Trúc ngẩng đầu: "Nàng có phải cảm thấy người bên ngoài nói ta... Làm nàng mất mặt?"
Người khác nói đại ca đều là khen, tẩu tử gả đến Tạ gia, đó đều là làm cho người ta hâm mộ.
Nhưng...
"Không có." Hoa Vụ sờ đầu hắn: "Người bên ngoài nói cái gì, không có quan hệ gì với ta, chàng có thể bảo vệ tốt chính mình, rất tốt."
Tạ Phong Trúc đột nhiên ngồi dậy, hôn cô một cái, lập tức ngồi xuống bên cạnh, mở sổ sách ra: "Ta sẽ không để nàng ở bên ngoài mất mặt!"
"..."
Tạ Phong Trúc cho tới bây giờ chưa từng xem qua sổ sách, hắn nhìn trong chốc lát liền cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng vừa nhìn Hoa Vụ đọc sách bên cạnh, lại mạnh mẽ lấy lại tinh thần.
Từ sau khi Tạ Phong Trúc bắt đầu học quản gia, tuy rằng ở bên ngoài vẫn sẽ thỉnh thoảng làm ra một chút động tĩnh, nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều.
Thế nhưng mặc kệ chuyện gì, chỉ cần đem phu nhân Tạ Phong Trúc mời tới, Tạ Phong Trúc sẽ lập tức đổi mặt mũi, người ta nhìn thấy cũng trợn mắt cứng lưỡi.
Dân chúng Đông thành cũng không nghĩ tới, tiểu ác bá Tạ Phong Trúc này, đối với thê tử của mình sẽ tốt như vậy, hơn nữa trong những ngày sau này cũng chỉ có một vị phu nhân là nàng.
—— Ngắm hoa trong sương mù ——
Vị diện thứ mười hai kết thúc.