Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Hoa Vụ vội vàng lùi lại, tỏ vẻ không có liên quan đến mình, "Nàng ta tự ngất."
Mọi người: "......"
Trương thị trừng mắt nhìn Hoa Vụ, nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Hoa Vụ đã chết lên chết xuống mười mấy lần.
Hoa Vụ cầm sáo ngọc đi khỏi, người vây xem tự động nhường đường cho cô.
Ân Tương Tư chạy theo sau: "Hữu Linh cô nương."
Hoa Vụ nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Ân Tương Tư nhấp môi: "Lúc nãy ở cửa lớn......"
"Ừ?"
"Thật xin lỗi."
"Ngươi xin lỗi cái gì, có liên quan gì tới ngươi đâu?" Hoa Vụ bóp cổ tay: "Là ta sơ ý, không tính đến chuyện Tri Lai sơn trang vậy mà lại có người có thể nhận dạng hết tất cả người tương ứng trên thiệp mời."
Ai ngờ được, ở cái thời đại không có camera này, sẽ có loại siêu nhân như vậy!
Ân Tương Tư lí nhí: "Ta không nói đỡ cho ngươi."
"Ngươi cũng dựa vào người khác, nói đỡ cho ta cái gì." Hoa Vụ cứu nàng, vốn là vì Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng thêm một kẻ thù, thì thêm một phần sức mạnh.
Cũng không trông mong có thể nhận được hồi báo gì từ người nàng.
Hoa Vụ không nhiều lời với Ân Tương Tư, rất nhanh đã cùng Liên Hoài biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Diễn Võ Trường, Trương thị đỡ Liên Hương lên, sốt sắng gọi đại phu.
Liên Hương bị chút nội thương, hẳn là phải tu dưỡng một thời gian.
Trương thị ngồi bên cạnh, tâm tư lại không đặt trên người Liên Hương, "Sao Liên Hoài lại ở cùng với người của Phù Dung Cốc......"
Phải mau chóng trừ khử Liên Hoài.
"Mẫu thân......!mẫu thân!!" Tiếng hét bén nhọn của Liên Hương cuối cùng cũng kéo suy nghĩ của Trương thị về lại.
"Hương nhi, sao thế? Đau hả?"
"Mẫu thân......" Nước mắt Liên Hương bắt đầu rơi xuống, "Con đã nói không đánh rồi! Sao người không nghe con!!"
Tối hôm qua nàng ta cũng không muốn đánh nhau!
Cuối cùng lại bị Hoa Vụ kéo ra ngoài, bị ép đánh một trận, còn đánh thua.
Hôm nay nàng ta cũng không muốn đánh......!Cuối cùng lại bị ép đánh một trận nữa, vẫn thua.
Liên Hương sắp có ám ảnh tâm lý luôn rồi.
Trương thị đâu ngờ con nhãi kia tuổi nhìn không lớn, lại lợi hại như vậy......
"Không sao, mẫu thân sẽ báo thù này cho con." Trương thị an ủi Liên Hương, "Đừng khóc, ngoan."
......
......
Hoa Vụ ngắm nghía cây sáo ngọc trong tay, không phát hiện điểm gì đặc biệt, cũng không biết Liên Hương treo bên người cả ngày làm gì.
Hoa Vụ phát hiện Liên Hoài cũng đang nhìn sáo ngọc, cô đưa sáo ngọc qua: "Muốn?"
"Đây là của mẫu thân ta."
"À."
Hoa Vụ đưa sáo ngọc cho hắn.
"Vậy ngươi cất đi."
Liên Hoài: "......"
Cũng không muốn tới vậy.
Nhưng mà Hoa Vụ cho hắn, hắn vẫn đỡ lấy.
"Lúc trước ngươi nói với ta là bà kế mẫu kia của ngươi cấu kết với Đỗ Lăng phải không?"
"......!Ừ."
Có thể là do quan hệ mập mờ giữa bọn họ, Liên Hoài kể tóm tắt chuyện xảy ra lúc hắn ở Trục Nguyệt Lâu cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ vuốt cằm, mạnh dạn đoán: "Ngươi nói xem, bây giờ bà ta tới đây, có thể là định nội ứng ngoại hợp với Đỗ Lăng không?"
Liên Hoài nhìn cô.
Bên ngoài Trục Nguyệt Lâu vẫn đang là một danh môn chính phái.
Trương thị bây giờ khống chế Trục Nguyệt Lâu, được mời tới tham dự lần đại hội anh hùng tụ họp này, hợp tình hợp lý.
Chỉ có chuyện giữa Trương thị và Đỗ Lăng......
Hắn cũng chỉ biết Đỗ Lăng bán đứng mình cho Trương thị, cũng không rõ giữa bọn họ có liên quan tới nhau nhiều hay không.
"Chưa chắc."
"Dù là không phải, cũng có thể thành phải mà." Hoa Vụ chớp chớp mắt với hắn.
"......"
Hoa Vụ kéo hắn về lại viện nhỏ, giọng điệu chắc nịch: "Chắc chắn bà ta sẽ nghĩ cách tới giết ngươi.
Không bằng chúng ta......"
Nữ chính nên tiên hạ thủ vi cường!
Liên Hoài: "Động thủ ở Tri Lai sơn trang......!Không an toàn."
Hoa Vụ cân nhắc, "Vậy ra ngoài giết?"
"Giết ai?" Tạ Lan không biết chui từ đâu ra, giọng điệu lạnh lẽo, "Hai đứa nắm tay làm gì?"
Hoa Vụ: "......"
Liên Hoài: "......"
......
......
Tạ Lan ngồi trên ghế uống trà, Hoa Vụ và Liên Hoài đứng cạnh nhau, hai người đều cúi đầu, cực kì giống bạn nhỏ làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
"Bắt đầu từ lúc nào?"
Hoa Vụ hơi do dự, nghẹn ra một câu: "Sư phụ chỉ cái gì?"
Tạ Lan nhướng mày: "Sao, ngoại trừ nắm tay hai đứa còn làm cái khác rồi?"
"......" Hôn hôn cọ cọ cũng tính là cái khác nhỉ? Hoa Vụ thản nhiên: "Không có!"
Hình như Liên Hoài còn định nói gì đó, nhưng bị Hoa Vụ liếc một cái, lại gục đầu xuống, ngoan ngoãn đứng.
Tạ Lan cười lạnh một tiếng, đặt mạnh chén trà trên tay lên bàn, "Lúc trước ta nghĩ con giữ hắn lại, là do đầu óc......!Thấy chán, muốn có món đồ chơi chơi cùng, ta cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì, nên mới đồng ý."
Hoa Vụ lập tức giải thích: "Sư phụ, con đâu nói lấy hắn làm đồ chơi đâu! Lúc trước con định thu hắn làm đệ tử, người không đồng ý mà!"
Tạ Lan lườm cô một cái, "Tuy rằng nhiều người đều nói làm cái nghề sát thủ này, phải vứt bỏ tình yêu, ta chưa từng dạy con như vậy, nhưng ta cũng chưa từng dạy con, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu làm con trai!!"
Giọng Tạ Lan đột nhiên cao lên.
Hoa Vụ và Liên Hoài đều giật mình.
Đặc biệt là mấy chữ làm con trai kia.
Hoa Vụ nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được: "Sư phụ, con không làm......"
"Khụ khụ khụ......" Hình như Tạ Lan tức giận quá độ, bắt đầu ho khan, một lúc lâu vẫn không dừng được.
Hoa Vụ cũng không dám tranh luận nữa, lỡ lát nữa làm sư phụ giận đến ngỏm luôn, vậy nhiệm vụ của cô không phải cũng đi tong sao?
Tạ Lan rất không vừa lòng với Liên Hoài, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói mấy câu, cũng không giận thật.
Đời sống tình cảm của đồ đệ, Tạ Lan cũng chỉ quan tâm, không thể can thiệp.
Cho nên hắn nói xong mấy câu, đã chuyển đề tài: "Lúc nãy hai đứa nói muốn giết ai?"
"À, kế mẫu của Liên Hoài, muốn giết Liên Hoài."
"......" Dùng từ kiểu này, làm như Trương thị đã phái người tới giết hắn rồi vậy! Liên Hoài sửa đúng: "Nghi ngờ thôi."
Hoa Vụ: "Đều như nhau, chắc chắn bà ta sẽ nghĩ cách giết ngươi."
Tạ Lan: "Vì sao?"
"Liên Hoài là thiếu chủ Trục Nguyệt Lâu, hắn mới là chủ nhân chân chính của Trục Nguyệt Lâu.
Trương thị danh không chính ngôn không thuận, nếu Liên Hoài quay về, địa vị của bà ta còn giữ được sao? Vậy chắc chắn là phải giết Liên Hoài rồi!"
Hoa Vụ nói tóm tắt cho Tạ Lan ân oán của Liên Hoài với kế mẫu.
Việc của Trục Nguyệt Lâu, Tạ Lan nghe qua một ít.
Không ngờ còn ẩn giấu chuyện như vậy.
Đúng là nhặt một cái phiền phức về......
Bây giờ cái phiền phức này còn dính với con nhím nhỏ nhà mình.
Tạ Lan nhìn Liên Hoài càng không vừa mắt.
"Lần này có không ít người tới, an phận một chút, đừng gây chuyện trong sơn trang." Tạ Lan nhắc nhở Hoa Vụ.
Lời ngầm chính là, trong Tri Lai sơn trang không được ra tay, nhưng ra ngoài thì được.
Lời này với câu lừa ra ngoài giết lúc nãy của Hoa Vụ, có hiệu quả thần kỳ như nhau.
"À......!Sư phụ tới đây làm gì?" Hoa Vụ còn chưa kịp hỏi.
"Gặp một người quen cũ." Hiển nhiên Tạ Lan không định kể chi tiết chuyện riêng của mình, dặn dò cô hai câu, tống cổ cô với Liên Hoài ra ngoài.
Hoa Vụ đứng ở cửa, ủ rũ nói: "Sư phụ có bí mật nhỏ cũng không muốn chia sẻ với ta."
"Mỗi người đều có bí mật không muốn nói ra."
"Ngươi có không?"
Liên Hoài gật đầu.
Liên Hoài cho rằng cô sẽ hỏi là bí mật gì, kết quả tiểu cô nương lại híp mắt cười nhạt, giọng điệu rất hãnh diện, "Ta cũng có.".
Danh Sách Chương: