Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Bên ngoài thành Cửu Nghiêu.
Mấy người quấn hắc bào, lén lút tụ tập một chỗ.
"Thủ vệ nghiêm ngặt, chúng ta đi vào như vậy, nhất định sẽ bị nhận ra." Một người tu sĩ trong đó thấp giọng nói: "Muốn trà trộn vào rất khó."
"Vậy làm sao bây giờ......!còn vài ngày sau là hôn lễ, chẳng lẽ thật sự phải nhìn Phục Lâm ca ca cưới ma đầu kia?" Âm thanh của nữ tử vội vàng, "Ta phải cứu Phục Lâm ca ca đi ra!"
"Ta cảm thấy rất nguy hiểm......" Có tu sĩ muốn rút lui không làm: "Lần này đến tham gia hôn yến đều là cấp bậc ma quân, chúng ta muốn cứu người dưới mí mắt bọn họ, đây không phải là người si nói mộng sao?"
Nữ tử kia cắn môi, "Các ngươi không đi thì ta tự đi!"
"Tống sư muội, muội bình tĩnh một chút, chúng ta đây không phải là đang thương lượng tìm cách sao."
"Lạc sư huynh, huynh có cách gì không?"
Lạc Ảnh vẫn luôn không nói chuyện, hơi nhíu mày.
"Hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ cách......"
"Nghĩ cách gì?"
Đột nhiên âm thanh xen vào làm mọi người giật nảy mình.
"Ngươi là......" Tu sĩ nhảy lên đầu tiên nói một nửa, "Khương Hào?"
Hoa Vụ nhìn cái kia tu sĩ vài lần, không quen biết.
"Khương Hào của Tầm Dương Tông kia?"
"Còn có người Khương Hào......"
Người đối diện đều cảnh giác, có người thậm chí còn trực tiếp rút kiếm.
"Ngươi......!sao ngươi lại ở đây?"
Hoa Vụ bọc trong áo choàng đen, chỉ để lộ khuôn mặt xinh đẹp, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Từ xa đã thấy các ngươi ngồi xổm ở đây, ngồi xổm làm gì? Đếm kiến?"
Thanh kiếm kia của Lạc Ảnh rất dễ nhận, cô không muốn nhận ra cũng khó.
Hơn nữa......
Ánh mắt Hoa Vụ dừng ở trên người nữ tử bên cạnh Lạc Ảnh, đây là nhóm bằng hữu thân thích của nữ chính – Tống Khanh Âm.
Tuy rằng Vân Cẩm Ngọc hiện tại đã gần như là phế.
Nhưng nếu thân hữu này xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn là tính vào công việc của cô, vậy cô tìm ai để nói lý lẽ.
Một người làm công ưu tú, tuyệt đối không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào!
"Ngươi......!ngươi ngươi......"
"Vuốt thẳng lưỡi nói chuyện, đã bao nhiêu tuổi rồi, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn."
"......!ngươi thật sự cấu kết với Ma tộc!!" Đều chạy đến Ma giới.
"Nói bậy cái gì, ta là tới Ma giới nằm vùng." Hoa Vụ trợn trắng mắt, thêm cho mình một cái áo choàng, hồ nghi nhìn bọn họ: "Các ngươi đến Ma giới làm gì? Chịu chết?"
"Nằm vùng?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
......
......
Hoa Vụ một mực khẳng định mình đến Ma tộc nằm vùng, lời đồn bên ngoài đều là vì mê hoặc Ma tộc.
Bộ dáng lời nói như thật kia, làm cho những người khác đều ngốc luôn, không cách nào phân biệt được nàng nói là thật hay giả.
Hoa Vụ chuyển đề tài: "Các ngươi muốn vào Cửu Nghiêu thành?"
"......" Tuy rằng không rõ hoa vụ rốt cuộc có phải là nằm vùng hay không, nhưng hiện tại có chuyện trọng yếu hơn, "Chúng ta muốn đi Cứu Tinh La Các thiếu các chủ..."
"Cướp hôn à." Hoa Vụ có hứng thú, nhịn không được bát quái: "Các ngươi định cướp như thế nào?"
Ai không thích xem tiết mục cướp hôn chứ!
"......"
"......"
Một đám người tiếp tục hai mặt nhìn nhau.
Lạc Ảnh cùng vài đệ tử Kiếm Tông khác đến ma giới, là vì tìm một vị thuốc.
Bọn họ và Tống Khanh Âm là ngẫu nhiên gặp được......
Kiếm Tông qua lại thân thiết với Tinh La Các, gặp được, đương nhiên không thể mặc kệ Tống Khanh Âm.
Bọn họ hiện tại ngay cả vào thành như thế nào cũng chưa nghĩ ra, chứ đừng nói là cướp như thế nào......!không phải, cứu người.
Hơn nữa tình huống bên trong bọn họ cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ có thể hành động tùy theo hoàn cảnh.
Hoa Vụ chỉ có thể cảm thán không hổ là nam chính dẫn đội.
Người bình thường ai dám nghĩ ra cướp tân nhân trên hôn yến mà ma quân các nơi đều tới tham dự chứ.
Con ngươi Hoa Vụ đảo hai vòng, "Ta dẫn các ngươi đi vào."
"Ngươi có thể dẫn chúng ta vào?"
"Đó là đương nhiên, ta bây giờ lăn lộn rất tốt." Hoa Vụ kiêu ngạo: "Nhưng mà các ngươi cũng không thể để bại lộ thân phận của ta, ta còn muốn tiếp tục nằm vùng ở Ma tộc."
"Ngươi nằm vùng làm cái gì......"
Hoa Vụ thần thần bí bí nói: "Cơ mật, không thể nói."
"......"
Bọn họ không quyết định được, nhao nhao nhìn về phía Lạc Ảnh, "Lạc sư huynh......"
Lúc trước Lạc Ảnh ở bí cảnh toàn bộ hành trình hôn mê, căn bản không biết đoạn thời gian đó của mình ở trong tay ai, cho nên lúc này hắn nhìn thấy Hoa Vụ, cũng chỉ giống như nhìn thấy một người xa lạ.
Bây giờ họ không còn cách nào khác.
Hoa Vụ đột nhiên xuất hiện là lựa chọn duy nhất của họ.
Nhưng......
"Khương Hào......!có phải ngươi gạt bọn ta không? Vì sao lại muốn trói chúng ta lại?"
Hoa Vụ khép lại hắc bào lại, "Các vị ủy khuất một chút, lúc vào thành liền nói các ngươi là tu sĩ Nhân tộc bắt được, bọn họ sẽ không kiểm tra, chờ đi vào sẽ thả các ngươi."
"......!ngươi không phải muốn bán chúng ta tranh công chứ?"
"Mấy người các ngươi cũng không phải là nhân vật lớn gì, ta cần phải bắt các ngươi tranh công chắc?" Hoa Vụ khinh thường, dừng một chút, nói: "Các ngươi không tín nhiệm ta thì thôi đi, ta chỉ là có lòng tốt giúp các ngươi, các ngươi không vui thì bây giờ có thể đi."
"Ta đi cùng nàng." Tống Khanh Âm cơ hồ không có gì do dự.
"Tống sư muội!"
Sắc mặt Tống Khanh Âm rất kém, nhưng ngữ khí lại kiên định: "Muội phải đi vào cứu Phục Lâm ca ca."
"Lạc sư huynh, nàng rất kỳ quái......" Đệ tử Kiếm Tông hạ thấp giọng nói với Lạc Ảnh: "Chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác đi."
Hoa Vụ chờ bọn họ tranh luận.
Tống Khanh Âm hạ quyết tâm muốn đi vào với Hoa Vụ.
Bây giờ nàng không có cách nào cả, thuộc kiểu khi tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng có thể thử.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
......
......
Con đường nhỏ trong rừng.
Ngựa đen một sừng uy phong lẫm liệt đứng ở giữa đường, phía sau là khung xe xa hoa, bốn phía là cảnh giới của Ma tộc.
Trong rừng có người xuất hiện, Ma tộc sôi nổi cảnh giác, thấy là đồ yêu thích mới của ma quân gần đây, hơi buông lỏng cảnh giác.
Nhưng rất nhanh lại cảnh giác lên.
Người trở về không phải là một mình nàng.
"Khương cô nương, những tu sĩ Nhân tộc này......"
Tu Chân giới và Ma giới cũng không phải hoàn toàn phong bế, thỉnh thoảng xuất hiện tu sĩ Nhân tộc cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
"À, ta bắt." Hoa Vụ vài bước leo lên xe ngựa, thò đầu ra phân phó bọn họ, "Các ngươi trông chừng bọn họ trước, ta nói chuyện với ma quân một chút."
Từng tên Ma tộc liếc nhau.
Không biết ma quân lấy đâu ra một người như vậy......!đãi ngộ so với vị Vân cô nương trước kia còn tốt hơn.
Bọn họ làm thuộc hạ chỉ có thể nghe lệnh.
Đám người Lạc Ảnh bị trói tay, nhưng đã nhất trí với Hoa Vụ, chỉ là trói tượng trưng, bọn họ muốn thoát ra rất dễ dàng.
Độ Sinh nhanh chóng mở cửa sổ xe ra, "Đưa bọn họ vào thành."
Ma tộc bên ngoài lập tức nghe lệnh, "Vâng, ma quân.
Các ngươi, ra đằng sau! Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh lên!"
Trong xe ngựa.
Độ Sinh ngồi ở một góc, vị trí rộng rãi nhất phía sau bị một mình Minh Trúc chiếm.
Minh Trúc dựa vào gối, chân dài tùy ý gấp lên, cả người lộ ra một cỗ lười biếng, lông mày hắn khẽ nhướng, nhìn về phía Hoa Vụ, "Mấy Nhân tộc kia, có quan hệ gì với ngươi?"
"Không có quan hệ gì."
"Vậy ngươi nhặt bọn họ về làm gì?" Nàng tuyệt đối không phải là người xen vào việc của người khác, trừ phi nàng có mục đích gì.
Con ngươi Minh Trúc híp lại, nghĩ đến một khả năng, "Ngươi sẽ không muốn bồi dưỡng bọn họ sinh tâm ma chứ?"
Loại chuyện điên rồ này, nàng có thể làm được.
Hoa Vụ trừng mắt: "Tôi không phải loại người như vậy."
Minh Trúc: "Cái đó không nói được."
Hoa Vụ: "......"
Sao lại thế này!
Người nhà sao có thể thể không tin tưởngnhau như vậy!
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Một tháng đã trôi qua nửa tháng, nhóm tiểu khả ái, có vé tháng có thể ném nha ~
Xông lên ~.
Danh Sách Chương: