Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hai ngày sau.
Bầu trời màu xanh đậm trải ra như một bức hoạ, sao trời đan xen, trăng tròn tinh khiết treo lên cao.
Vân Vụ Sơn bị sương mù bao phủ, khi đứng ở chân núi nhìn lên trên, giống như một bóng ma vờn quanh núi, che giấu đi Vân Vụ Sơn chân chính.
Nơi đây cũng bởi vì vậy mà được đặt tên như thế.
Trong bóng đêm, vài bóng người đang nhanh chóng xuyên qua rừng cây, theo đường nhỏ lên núi.
Thân hình bọn họ nhanh chóng, linh hoạt, đường núi khó đi, đối với bọn họ lại như giẫm trên đất bằng.
Đoàn người rất nhanh đã đến giữa sườn núi, thấy vài căn nhà gỗ hẻo lánh trên núi.
Bọn họ quan sát trong chốc lát, một người trong đó kéo khăn che mặt ở cằm lên, nhỏ giọng dặn dò: "Không giữ lại người sống.
"
"Vâng.
"
Bọn họ rất ăn ý mà tách ra, chuẩn bị đồng thời phát động tập kích với nhà gỗ có thể có người ở.
Nhưng hai người đi lên núi bằng đường chính kia, vì đặt sự chú ý lên căn nhà gỗ, không hề để ý con đường đá vụn bình thường dưới chân sẽ đưa bọn họ vào chỗ chết.
Cho nên khi một người trong đó bước hụt, còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi xuống.
Đồng bọn muốn kéo hắn lại theo bản năng, lại không biết dẫm trúng cái gì, bên tai có tiếng xé gió rất nhỏ, hắn cũng chưa kịp phản ứng lại, sau vai đã bị thứ gì bắn trúng.
Hắn trở tay rút thứ đó ra, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn một cái.
Ám khí! !
Có mai phục!
Sao đồng bọn của hắn lại không có động tĩnh gì?
Lúc này người rơi vào trong hố đang nằm sấp ở bên trong, nhìn không ra sống chết.
Người còn sống kia nhìn không ra đồng bọn sống hay chết, lúc này cũng không rảnh lo cứu hắn, nhanh chóng di chuyển về phía bụi cây bên cạnh, muốn trốn đi trước.
Nhưng mà hắn vừa đến gần bụi cây thì đã bắt đầu chóng mặt hoa mắt, ngã quỵ xuống bụi gai bên cạnh.
! !
! !
Liên Hoài nằm trên giường, nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh.
Hắn vốn không muốn để ý, nhưng tiếng động kia vẫn luôn không dừng, hắn không ngủ được, chống thân thể ngồi dậy.
Cũng không biết bọn họ cho mình uống thuốc gì, mấy ngày nay hắn đã cảm thấy tốt hơn không ít, tuy rằng không cách nào khôi phục nội lực, nhưng thể lực đã khôi phục rất khá.
Liên Hoài đi đến cạnh cửa, từ kẹt cửa nhìn ra bên ngoài.
Kẹt cửa không tính là nhỏ, hắn có thể thấy tình hình bên ngoài.
Ánh trăng chiếu vào trong sân, gió đêm thổi qua cây cối to lớn, lắc lư qua lại, tiếng xào xạc liên tục vang lên.
Bóng người nhỏ xinh đang kéo một người đi về bên cạnh, hình ảnh này âm trầm quỷ dị nói không nên lời.
"! ! "
Liên Hoài đang muốn lùi lại, người bên ngoài hình như nhận thấy được tầm mắt của hắn, đột nhiên nhìn về phía bên này.
Liên Hoài lùi về sau một bước, nhưng người bên ngoài đã đi tới bên này, cửa phòng bị khóa được mở ra.
Ánh trăng thi nhau chiếu vào phòng, bao phủ lên thân thể gầy yếu của thiếu niên, mạ lên người hắn một tầng ánh sáng yếu ớt.
Thiếu niên dáng người đĩnh bạt, đứng ở dưới ánh trăng, như con cưng của trời.
Hoa Vụ đứng ở cửa: "Hơn nửa đêm ngươi không ngủ, ngắm gì thế?"
Liên Hoài hơi rũ mắt, thanh âm thấp mà nhẹ: "Chẳng ngắm gì cả.
"
Dáng vẻ thiếu niên nhẹ giọng đáp lại, ngoan ngoãn không nói nên lời.
Mặt mày Hoa Vụ cong lên, "Không ngủ được?"
Liên Hoài hơi chần chờ, thong thả gật đầu: "! ! Ừ.
"
Thiếu nữ không rõ có ý gì cười rộ lên: "Nếu không ngủ được, vậy ngươi tới giúp ta một việc đi.
"
Liên Hoài: "???"
Hoa Vụ đi ra ngoài sân, không đóng cửa phòng.
Liên Hoài nhìn cửa phòng mở rộng, tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt, sau đó cất bước đi ra.
Hình ảnh vừa rồi nhìn từ khe cửa có hạn, hắn đi ra mới phát hiện, hai đầu sân đều có người nằm.
Hoa Vụ hạ giọng, chỉ huy Liên Hoài, "Giúp ta kéo bọn họ ra đằng sau đi.
"
Liên Hoài: "! ! "
Liên Hoài hỏi: "Bọn họ là ai?"
Sao lúc này lại có người xuất hiện ở đây! ! Là đuổi theo hắn tới sao?
"Người xấu.
"
"! ! "
"Nhanh lên coi.
"
Liên Hoài: "! ! "
Hắn là một bệnh nhân đó!
Sao nàng có thể không biết xấu hổ bảo mình giúp nàng dọn thi thể?
! !
! !
Hoa Vụ không chỉ không biết xấu hổ bảo hắn dọn thi thể, mà tiếp theo cô cũng lười động tay, chắp tay nhỏ, đi theo bên cạnh hắn làm người giám sát.
Tổng cộng tám người! !
Tám người này có mấy kẻ đã chết, có mấy kẻ còn thở.
Nhưng Hoa Vụ rõ ràng không có ý giữ lại người sống, sau khi chuyển bọn họ vào vườn thuốc xong, lấy một con dao trong tay áo ra, hai phát liền giải quyết xong bọn họ.
Thủ pháp kia sạch sẽ lưu loát, không có chút do dự nào.
Làm gì có chỗ nào giống tiểu cô nương mười mấy tuổi đâu, càng giống một tên ma đầu giết người vô số hơn.
Hoa Vụ xoay người đi lấy cái xẻng.
Hô hấp của Liên Hoài đột nhiên ngưng lại, hắn lập tức hướng tới bên cạnh vườn thuốc lao ra.
Hoa Vụ xoay người liền thấy Liên Hoài chạy.
"! ! "
Ai.
Hoa Vụ xách theo cái xẻng đuổi về phía Liên Hoài, vườn thuốc dựa vào vách núi, vách núi chênh vênh căn bản không có cách nào bò lên trên được, đường ra duy nhất của Liên Hoài chính là đi xuống từ bên hông.
Nhưng phía dưới kia, Tạ Lan trồng rất nhiều hoa —— hoa độc.
Hoa Vụ từ từ đi qua.
Biển hoa nở rộ dưới ánh trăng, thiếu niên quỳ một gối trên mặt đất, một tay chống mặt đất, một tay che ngực thở dốc.
Hoa Vụ đứng ở phía trên, nhìn xuống người phía dưới, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Không nghe lời người tốt là chịu thiệt ngay.
"
Hô hấp của Liên Hoài càng ngày càng gấp gáp, mắt thấy đã sắp thở không nổi nữa.
Thiếu niên xinh đẹp thanh tuyển, nửa quỳ ở trong biển hoa, gắt gao ấn ngực thở dốc, kia hình ảnh dừng ở trong mắt Hoa Vụ, không hiểu sao lại thêm một lớp filter, biến thành hình ảnh quỷ dị lại tuyệt mỹ nào đó.
Liên Hoài gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía trên.
Thiếu nữ xách theo cái xẻng, đứng bênh cạnh cỏ hoang cao bằng nửa người, cả khuôn mặt ngâm trong bóng đêm.
Nàng giống như đang đợi mình tắt thở, sau đó chôn mình.
! !
! !
Hoa Vụ tựa hồ nhìn đến say sưa, một lúc lâu không có động tĩnh.
Lúc Liên Hoài sắp hít thở không thông, cô mới thở dài, từ sườn dốc đi xuống, lấy ra một cái bình sứ đặt ở dưới mũi hắn.
Thuốc có tác dụng rất nhanh, cảm giác hít thở không thông nhanh chóng rút đi.
Sau lưng Liên Hoài đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc này gió đêm thổi qua, lạnh lẽo giống như thấm vào xương tuỷ.
Hoa Vụ đậy kĩ nắp bình sứ xong, nhét lại vào trong tay áo, cười tủm tỉm mở miệng: "Ta lại cứu ngươi một lần nữa nha.
"
Liên Hoài: "! ! "
Liên Hoài tự đứng lên, men theo sườn dốc, trở về.
Trở lại vườn thuốc, Hoa Vụ đưa cái xẻng cho hắn, "Chôn hết bọn chúng vào đi.
"
"! ! "
Một mình hắn phải đào tới khi nào?
Liên Hoài không nhận, Hoa Vụ thở dài: "Vị công tử này, ta mỗi ngày cực nhọc ngày đêm, chăm sóc ngươi không thể nghỉ ngơi yên ổn, có phải ngươi nên báo đáp ta một chút không?"
Liên Hoài: "! ! "
Ngươi cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi là mỗi ngày tới đưa thuốc đưa cơm không đúng bữa?
Nhớ tới thì đưa, không nhớ tới thì để mặc hắn đói chết.
Cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà như vậy, không ai dám cần đâu.
Con ngươi Hoa Vụ đảo một vòng, "Nếu ngươi không đào hố, vậy thì lấy thân báo đáp đi.
"
Liên Hoài nhận lấy cái xẻng, bắt đầu đào hố.
"Ai! ! "
Hoa Vụ ngồi ở bên cạnh trên tảng đá, ôm mặt nhìn hắn đào hố.
Liên Hoài chưa đào được sâu, liền phát hiện bên trong có cái gì đó, sau đó lấy ra một đoạn xương trắng từ trong bùn đất! !
"! ! "
Nơi này đã chôn bao nhiêu người?
Đôi thầy trò này là ma đầu nào?
"Sư phụ nói, kinh mạch của ngươi đã vỡ nát hết.
" Hoa Vụ đổi tư thế thoải mái hơn, hai tay chống trên tảng đá, chân treo trên không lắc nhẹ, "Nếu ngươi muốn khôi phục thực lực, gần như không có khả năng.
"
Tay cầm xẻng của Liên Hoài nắm thật chặt.
Hắn biết rõ tình trạng cơ thể mình.
"Ngươi có muốn ở lại không?" Hoa Vụ đưa ra lời mời: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc bên ngoài cũng có kẻ thù, lấy bộ dạng này của ngươi đi ra ngoài, lỡ như bị kẻ thù phát hiện, đó chẳng phải là tặng đầu người sao.
".
Danh Sách Chương: