Mục lục
Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

184: Không Phải Người Cũng Phải Làm Thêm 14


Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
"Thịnh tiên sinh?" Chu Nhân Nhân kêu lên một tiếng: "Nếu anh thấy bất tiện thì cũng không sao cả, là tôi mạo muội rồi."
Hoa Vụ lay lay cánh tay hắn: "Để cô ta thêm."
Thịnh Ý liếc cô một cái, tầm mắt dừng ở trên bàn tay đang nắm cổ tay của mình kia, lông mi hơi rũ xuống, sau đó dùng tay còn lại lấy điện thoại ra.
"Không có gì bất tiện."
Hoa Vụ nhìn Thịnh Ý chuyển qua acc phụ, để Chu Nhân Nhân thêm vào.
Hắn mở ghi chú ra, đánh chữ.
—— buông ra!
Màn hình nghiêng về phía Hoa Vụ.
Ngón tay Hoa Vụ buông lỏng, lòng bàn tay dán vào làn da của hắn, chậm rãi rút lại.
"......"
Hắn chủ động thu tay về, nắm lấy cổ tay rồi vặn một vòng, cảm giác lạnh lẽo dần dần trung hoà với độ ấm ở lòng bàn tay hắn.
Tiết Thải Tĩnh nói chuyện điện thoại xong thì trở về, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trên bàn ăn.
Ăn uống xong, Tiết Thải Tĩnh hỏi Thịnh Ý có thể thêm bạn tốt hay không, bị Thịnh Ý lễ (vô) phép (tình) từ chối.
Trên mặt Chu Nhân Nhân rõ ràng xẹt qua một tia ý cười.
Lúc bọn họ đi ra ngoài thì đã không còn sớm, Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh còn có việc, tạm biệt Thịnh Ý trước.

Hoa Vụ chuẩn bị theo sau nhưng lại bị Thịnh Ý giữ chặt: "Bạch tiểu thư, cô cứ như vậy đã đi rồi?"
"Không thì sao?"

Thịnh Ý lắc lắc điện thoại, đôi mắt đằng sau mắt kính nhiễm vài phần nguy hiểm, "Vì sao cô muốn tôi thêm cô ta?"
"Xem xem cô ta muốn làm cái gì với anh nha." Hoa Vụ không có ý tốt mà đánh giá hắn, cười một cách kỳ dị: "Tôi cảm thấy cô ta có ý đồ khác với anh."
"......" Thịnh Ý trầm mặc xuống, "Bạch tiểu thư, đó là thân thể của cô."
"Đúng vậy, đáng giận!" Hoa Vụ cắn răng: "Hại tôi chỉ có thể lưu lạc bên ngoài."
Hoa Vụ thấy Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh cũng sắp đi mất rồi, tránh hắn ra, "Hôm khác nói chuyện, tôi thật sự có việc."
Hoa Vụ nhanh chóng chạy vào trong đám người, rất nhanh đã biến mất.
"......"
Đầu ngón tay của Thịnh Ý vân vê qua lại, lấy điện thoại ra, mở hộp thư lên.
Từ giữa đống thư chưa đọc, mở một phong thư ra.
Nội dung trong thư, rõ ràng là tư liệu của Bạch Ngu.
Thịnh Ý xem rất nhanh, đợi hắn thấy đoạn Bạch Ngu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốc độ chậm lại.
Hẳn chính là ở lúc ấy, thân thể này bị cô hồn dã quỷ không biết từ đâu ra chiếm lấy......
"Chồng......!Tề Cảnh."
Thịnh Ý nhìn chằm chằm mấy chữ kia vài giây, sau đó đóng giao diện hộp thư lại.
Mới vừa thoát khỏi phần mềm thì đã có một cuộc gọi gọi đến.
Cuộc gọi không có chú thích tên nào, đầu ngón tay Thịnh Ý treo lơ lửng trên màn hình, mãi đến khi sắp tự động ngắt cuộc gọi, lúc này mới ấn nghe.
"Buổi xem mắt của mày có chuyện gì đấy?"
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một tiếng chất vấn có chút chói tai.
"Không vừa ý......"
"Không vừa ý cái gì, người ta nói mày thích đàn ông, có phải mày cố ý hay không?"
"......"
"Mày muốn tao tức chết có phải hay không! Rốt cuộc mày muốn thế nào? Lúc ba mày lớn bằng mày, mày đã được sinh ra rồi......"

"Tôi cúp máy."
"Mày chờ một chút!" Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại cất cao lên không ít, "Chuyện xem mắt, tạm thời tao không nói với mày nữa.

Buổi đấu giá tối nay mày đến đi, mang cái vật kia trở về, đó là......"
Thịnh Ý nhìn dòng người như nước chảy không ngừng, dường như không hề nghe đầu dây điện thoại bên kia đang nói cái gì.
Mãi đến khi âm thanh từ đầu dây điện thoại bên kia dừng lại, hắn mới áp máy vào bên tai: "Biết rồi."
Sau đó không đợi người bên kia nói ra, trực tiếp cúp máy.
......
......
Thịnh Ý không nghĩ tới nhanh như vậy đã lại gặp được Hoa Vụ.
Hắn đi vào từ cửa, đã thấy Hoa Vụ đứng ở cạnh người một người đàn ông, thò tay, do do dự dự, bộ dáng muốn chạm vào, lại không dám chạm.
Thịnh Ý biết người kia.
Tề Cảnh.
Thời điểm Bạch Ngu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã kết hôn, tuy nhiên nhìn nội dung được viết trong thư, dường như hai người cũng không phải tự nguyện kết hôn.
Thịnh Ý thấy Hoa Vụ cuối cùng đã rút tay về, gục đầu xuống, nhìn qua cả người có chút uể oải.
Cô ấy thích Tề Cảnh?
Chu Nhân Nhân thay một bộ lễ phục, đi tới từ trong đám đông, nắm lấy cánh tay của Tề Cảnh, vẫn còn tính là thân cận mà đi theo hắn trò chuyện với người khác.
"Tề tiên sinh, đã lâu không gặp."
Nam nhân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám nhạt, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, chủ động chào hỏi với Tề Cảnh.
Tề Cảnh có hơi bất ngờ, "Chung đại sư, sao anh lại ở đây?"

Vị này chính là đại sư nổi danh trong giới huyền môn, ngày thường muốn mời hắn còn phải xếp hàng hẹn trước.
Quan hệ giữa Tề Cảnh và hắn không được tính là sâu, chỉ là có nói chuyện qua với nhau vài lần ở những dịp khác.
Lúc này hắn chủ động tới chào hỏi, Tề Cảnh thực sự rất bất ngờ.
Chung đại sư: "Ha ha ha, lần bán đấu giá này có món đồ chơi nhỏ có chút thú vị nên tới xem xem.

Vị này chính là vợ của Tề tiên sinh?"
Chu Nhân Nhân nghe thấy cách xưng hô của Tề Cảnh, đáy lòng ngay lập tức có chút căng thẳng.
"Đúng vậy."
Chung đại sư liếc mắt đánh giá cô ta, "Khoảng thời gian trước, Tề phu nhân có phải là đã gặp chuyện gì?"
Đáy lòng Chu Nhân Nhân hơi lộp bộp một chút, hắn đã nhìn ra cái gì?
Đáy lòng của người đang chiếm cứ thể xác của người khác — Chu Nhân Nhân có hơi luống cuống, "Khoảng thời gian trước......"
Chu Nhân Nhân đang suy nghĩ nên nói như nào, Chung đại sư đột nhiên dời tầm mắt đi, nhìn về phía sau bọn họ.
......
......
Hoa Vụ không nghĩ tới vị Chung đại sư kia sẽ đột nhiên nhìn về phía mình, nhưng cô cũng không hoảng sợ, ngược lại còn nhướng mày, rất có tư thái trực tiếp đánh lộn.
Nhưng chỉ một giây sau, trước mặt cô nhiều thêm một bóng người, che giữa cô và Chung đại sư.
Tề Cảnh phát hiện Chung đại sư đang nhìn nơi khác: "Chung đại sư nhìn thấy người quen?"
"Không có." Chung đại sư thu hồi tầm mắt, "Khoảng thời gian trước có thể là Tề phu nhân đã gặp phải đồ vật không sạch sẽ, trên người dính một chút âm khí."
Chu Nhân Nhân: "......"
Không phải phát hiện ra việc cô ta không phải bản gốc à.
Chu Nhân Nhân ngay lập tức lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, "Khoảng thời gian trước đã gặp phải một số việc, đến cả cái này đại sư cũng có thể nhìn ra được, thật là lợi hại."
......
......
Thịnh Ý xác định Chung đại sư và Tề Cảnh đã đi xa, lôi kéo cô đi vào trong một góc.
"Cô rời khỏi nơi này đi."

"Vì sao?"
Giọng Thịnh Ý không nhanh không chậm, "Cái người vừa rồi, là phó hội trưởng hiệp hội huyền môn, cô nói xem, nếu hắn thấy cô, sẽ làm gì cô?"
"Đưa tôi về lại thân thể......" Hoa Vụ giật nảy: "Không được!!"
Thịnh Ý: "......"
Đưa cô về thân thể là một việc rất đáng sợ sao?
"Cô tốt nhất nên mau chóng rời đi."
Thịnh Ý nhắc nhở xong, cũng không định quản cô nữa.
Nhưng mà hắn vừa mới xoay người, đã thấy lại có vài người tiến vào từ cửa.
Những người này và những người thuộc tầng lớp thượng lưu âu phục giày da trong sân có sự khác biệt rõ ràng, người có chút kiến thức đều có thể nhận ra......
Những người đấy đều là người của huyền môn.
"Sao hôm nay náo nhiệt thế?" Hoa Vụ từ bên cạnh Thịnh Ý lộ ra một cái đầu: "Người của huyền môn lại tới nhiều như vậy."
"Cô quen?"
"Ồ, tiểu đệ của tôi......!Không phải, nhân viên công ty tôi, để tôi xem qua một vài đại sư tương đối nổi danh, bảo tôi tránh bọn họ đi."
Dù sao cũng là nhà đối diện, chú ý tới một chút cũng là lễ phép.
Người tiến vào lúc này, Hoa Vụ nhận ra hai người.
Nhìn qua bọn họ đều ăn mặc không khác nhau lắm, hẳn là cũng xuất thân từ huyền môn.
"Đều là vì nó mà tới."
"Vì ai?"
"Nhiều người trong huyền môn như vậy, cô còn không đi?" Trong số những người của huyền môn tới nơi này, tùy tiện chọn một người là đã đủ đối phó cô.
"Tôi muốn nhìn một chút......!mở mang kiến thức." Thân là nữ chính, sự kiện náo nhiệt như vậy, sao lại có thể vắng mặt! Đương nhiên là phải ở lại chủ trì đại cục! "Có phải anh có cách khiến cho bọn họ không phát hiện được tôi không?"
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Bổ sung thêm
Các bảo bối, ném vé tháng nha ~.

185: Không Phải Người Cũng Phải Làm Thêm 15

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Chung đại sư kia thiếu chút nữa đã phát hiện ra cô, nhưng sau khi Thịnh Ý tới, hắn liền không chú ý nữa.

Nhìn bọn họ, cũng không giống như quen biết.

Vậy thì chỉ có thể là Thịnh Ý có cách, 'che chắn' cảm giác của đối phương.

Thân là đại phản diện, khẳng định là có chút bản lĩnh!

"Cô xác định muốn tôi giúp?"

Hoa Vụ cảnh giác: "...... anh muốn thù lao sao?"

Đầu ngón tay Thịnh Ý chống giữa gọng kính, đẩy kính lên trên, tròng kính hơi phản chiếu: "Bạch tiểu thư, trên thế giới này không có bữa trưa nào miễn phí."

"Còn bữa tối thì sao?"

"......" Còn cãi với hắn nữa!

Thịnh Ý cũng không nói lời nào, chỉ nhìn cô.

Hoa Vụ chán nản hỏi: "Anh muốn cơm trưa gì."

Thịnh Ý không nói điều kiện gì, chỉ vươn tay về phía cô, "Bạch tiểu thư suy nghĩ cho kỹ."

Hoa Vụ cũng không do dự, trực tiếp đặt tay vào lòng bàn tay hắn.

Cô là nữ chính, sợ cái gì!!

Cùng lắm thì đánh một trận!

Ánh mắt Thịnh Ý hơi sâu, chậm rãi nắm lòng bàn tay lại, "Bạch tiểu thư không sợ tôi đưa ra yêu cầu gì quá đáng?"

"Có thể quá đáng bao nhiêu?" Hoa Vụ cảm thấy mình rất có thể đánh, không quá để ý: "Tôi đều là người đã chết một lần, còn sợ cái gì nữa?"

Cùng lắm thì để cho mi cũng chết một lần.

Cho mi làm bạn với ta!

Thịnh Ý: "Lá gan cô rất lớn."

Hoa Vụ mím môi cười, "Bọn họ đều khen tôi như vậy."

Thịnh Ý: "......"

......

......

Thịnh Ý cũng không làm gì cả, cô chỉ cảm thấy bàn tay bị Thịnh Ý nắm chặt, có một loại ấm áp kỳ lạ, ngay cả trên người cũng có loại cảm giác này.

Mà hắn mang theo cô xuyên qua đám người, thậm chí là đi qua từ bên cạnh một người trong huyền môn, đối phương cũng không phát hiện không thích hợp.

Sau khi Hoa Vụ phát hiện ra điều này, liền bắt đầu huênh hoang.

"Bạch tiểu thư." Thịnh Ý không lạnh không nhạt gọi cô một tiếng.

Hoa Vụ ngấp nghé thu hồi bàn tay muốn vỗ lên đầu đối phương, bàn tay nhỏ bé run rẩy không có chỗ đặt ở trong không khí, đưa ra sau lưng.

Thịnh Ý mang theo Hoa Vụ đến ghế sô pha trong góc ngồi xuống.

Hoa Vụ an phận không lâu sau, lại bắt đầu hỏi vấn đề lúc trước.

"Hôm nay bán đấu giá cái gì, thế trận lớn như vậy?" Nam chính cũng ở đây, vì sao nữ chính như cô không có suất diễn? Cái này là không bình thường!

À...... Chu Nhân Nhân mang theo thân thể của cô ở đâu.



Thịnh Ý lần này ngược lại trả lời: "La bàn Chu Tước."

"......"

Thịnh Ý liếc cô một cái, thấy thần sắc cô không đúng: "Cô biết?"

Hoa Vụ: "......"

Anh không biết sao?!

Đó chính là đạo cụ quan trọng.

La bàn Chu Tước là nam chính lấy ra, lấy từ đâu ra, nữ chính cũng không biết.

Thì ra là lấy được từ nơi này......

Hơn nữa la bàn Chu Tước còn có công năng dưỡng hồn, nữ chính rời khỏi thân thể thời gian dài, cho dù có nam chính 'nuôi', nhưng hồn phách vẫn sẽ dần dần suy yếu......

Trước khi tìm được cách trở lại thân thể, toàn bộ đều dựa vào cái la bàn Chu Tước này.

Hoa Vụ đột nhiên nắm chặt tay Thịnh Ý, hưng phấn nói: "Anh giúp tôi lấy!"

Bây giờ cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, nhưng chắc chắn sau này sẽ có vấn đề.

"Hôm nay có rất nhiều người tới, giá cả sẽ rất cao." Những người trong huyền môn đều nhắm vào nó.

"Tôi có tiền." Hoa Vụ nhà giàu mới nổi mở miệng.

"......" Đầu ngón tay Thịnh Ý điểm đầu gối, "Nếu như tôi cũng muốn thì sao?"

"Anh muốn......"

Lúc trước Thịnh Ý giống như phát điên cứ kéo lấy nam nữ chính không buông, hình như nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vì......

Nữ chính chưa từng tham gia đấu giá hội lần này.

Nhưng đồ lại được nam chính lấy được.

Cho nên, Thịnh Ý là lúc này, kết thù với nam chính.

Hoa Vụ cười cười, thân thiện đàm phán: "Mỗi người chúng ta cùng ra một nửa tiền, cùng nhau sử dụng, thế nào?"

"Cô coi đó là cái gì?"

Hoa Vụ còn rất hào phóng, thẳng lưng, "Cùng lắm chỉ là một công cụ, tôi không ngại anh dùng."

"......"

Đây là vấn đề có ngại hay không ngại cô để ý sao?

"Tôi nói thật với anh, anh không liên thủ với tôi, anh sẽ không thể lấy được." Hoa Vụ ý đồ giảng đạo lý với nhân vật phản diện.

Không có hào quang nữ chính như ta, mi chỉ biết bị nam chính bắt nạt!

Thịnh Ý cũng không biết có nghe thấy hay không, chờ cô luyên thuyên nửa ngày, không mặn không nhạt mà hỏi: "Liên thủ với cô là có thể?"

"Đương nhiên!" Hoa Vụ kiêu ngạo vỗ ngực: "Tôi, giá trị may mắn level max."

Thịnh Ý cười một cái, nhưng ý cười rất nhanh đã thu liễm xuống, "Nếu giá trị may mắn của cô là level max, sẽ không rơi vào kết cục hiện tại, thân thể của mình cũng không giữ được."

Mặc dù đây là sự thật, nhưng cũng đâu cần thiết phải nhắc lại như thế chứ?

"...... đấy là ngoài ý muốn."

"Nếu như không lấy được, có phải cô cũng nói là ngoài ý muốn hay không?"

"Cái này không giống."

Khi Hoa Vụ cùng Thịnh Ý nói chuyện qua lại, hội đấu giá đã bắt đầu.

Vật phẩm phía trước đều rất bình thường, chỉ có vài người đấu giá, giá cả cũng không cao.



"Thịnh tiên sinh, anh suy nghĩ xong chưa?"

Hoa Vụ đã nghĩ xong, nếu Thịnh Ý đặc biệt phản nghịch, vậy cô sẽ...... Chờ nam chính lấy được, lại đi nghĩ cách lấy tới tay.

Nam chính ngược đãi nữ chính như vậy, trả chút lãi không quá đáng nhỉ?

Thịnh Ý liếc mắt nhìn người ở đây, những người trong huyền môn kia, đối với sản phẩm trước mắt hoàn toàn không có hứng thú, đều đang chờ la bàn Chu Tước.

Phía sau bọn họ đều có môn phái, tài chính hùng hậu......

"Được, tôi đồng ý với cô." Thịnh Ý liếc xéo cô một cái: "Nhưng mà...... nếu không mua được, Bạch tiểu thư sẽ thiếu tôi hai lần."

"......"

Cô đã nói người đàn ông này bộ dạng lễ phép, nhưng trong xương cốt là một tên bại hoại!

......

......

"Đồ vật kế tiếp là la bàn Chu Tước, lai lịch của vật này có lẽ rất nhiều người không rõ ràng......" Trong số những người đến hôm nay, không chỉ là người trong huyền môn, cho nên người bán đấu giá bắt đầu kể cho bọn họ biết lịch sử của la bàn Chu Tước này.

Lai lịch cụ thể của la bàn Chu Tước đã không thể kiểm tra, nhưng nó có liên quan đến một vị đại sư rất nổi tiếng trong huyền môn.

Người này, người không phải huyền môn đều từng nghe qua.

"Giá khởi điểm, 5 triệu......"

"6 triệu." Người bán đấu giá còn chưa dứt lời, đã có người giơ bảng.

"6,5 triệu."

"7 triệu."

Thịnh Ý một tay cầm bảng, tạm thời không có ý tham dự.

Những người trong huyền môn này, bây giờ cũng chỉ là số ít đang đấu giá, đại bộ phận đều đang chờ.

Chờ bộ phận người này gọi giá lên, bọn họ lại tham gia đấu giá chân chính ở phía sau.

Hoa Vụ bảo Thịnh Ý lấy điện thoại ra.

Cô liền nắm tay Thịnh Ý, click mở tin nhắn, đưa cho Kim Bất Thị một dãy số, soạn tin nhắn.

Kim Bất Thị trả lời ——

[Kẻ lừa đảo cút! Lừa ông nội mày ý! Bà chủ của tao là người mà mày giả mạo được à?]

Cô nghiêng đầu đối diện với ánh mắt bỡn cợt của Thịnh Ý, Hoa Vụ hít sâu một hơi, lại lần nữa soạn tin.

Một lát sau Kim Bất Thị mới trả lời.

[Bà chủ, cô lấy trộm điện thoại của ai đấy?]

Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai cũng đến.

[Hiện tại trên sổ sách công ty có 20 triệu, dùng hết à?]

"Anh có bao nhiêu?"

Lòng bàn tay Thịnh Ý xẹt qua màn hình, mở tin nhắn cho cô xem.

"Cộng lại mới hơn 30 triệu......" Với giá đấu hiện tại, có chút cao a.

Hoa Vụ suy nghĩ, đưa ra phương án B: "Hay là chúng ta vẫn đi cướp thì hơn."

Đầu ngón tay Thịnh Ý đè lên màn hình, ánh mắt quét về phía những người huyền môn đó, "Cô muốn cướp đồ từ trong tay bọn họ?"

Cô không chỉ có can đảm, mà con đường cũng ngang tàng.

Hoa Vụ khinh thường: "Họ không thể lấy được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK