Edit by Thời Lam Yên.
====
“…”
Hoa Vụ tất nhiên là xinh đẹp.
Nhưng cô còn nhỏ tuổi, còn chưa phát triển, nhìn qua như một tiểu nha đầu thanh thuần.
Cùng với người phụ nữ váy trắng kia chính là hai kiểu đẹp khác nhau.
“Cô muốn làm gì?”
Hoa Vụ chỉ chỉ người phụ nữ váy trắng ở phía sau, nhớ kỹ bản thân là một thành viên của nhóm: “Bọn họ tính kế chúng ta như vậy, không thể bỏ qua như thế được! Đây chính là làm tổn hại đến uy danh của đội, cần khiến cho bọn họ trả giá lớn.”
Mạch ca: “…”
Đây cũng chỉ là suy đoán của họ, rốt cuộc có phải hay không còn cần hỏi mới biết được, sao cô đã ra kết luận?
Còn uy danh của đội…
Cô chính là thành viên tạm thời!!
Còn chưa có đồng ý cho cô gia nhập đâu?
Hoa Vụ hạ giọng: “Hơn nữa, bọn họ hẳn là có không ít vật tư, bọn họ tính kế chúng ta như vậy, lấy một chút bồi thường tổn thất tinh thần cũng đâu có quá đáng phải không?”
Cái gì mà bồi thường tổn thất tinh thần…
Cô nghĩ bây giờ là lúc nào!!
Sống chết còn không quan trọng, ai còn quản tinh thần của cô có ổn không.
Mạch ca nghẹn nửa ngày, nói ra mấy chữ: “… Sao cô lại đầy một bụng ý xấu như thế?”
Hoa Vụ đúng lý hợp tình nói: “Tôi đây là vì dân trừ hại!”
Mạch ca: “Ồ.”
Hoa Vụ: “Anh xem, nếu chúng ta không cứu rỗi nhóm người này, bọn họ còn sẽ dùng cách này hại bao nhiêu người nữa? Đây là hành thiện tích đức, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, chúng ta đây là cứu bao nhiêu người… Mạch ca, đáng làm!”
Hoa Vụ yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Nữ chính không phải là thấy chuyện bất bình, đều sẽ biểu dương công lý ở mọi lúc mọi nơi sao?
Hoa Vụ cảm thấy bản thân mình làm rất tốt! Rất tuyệt vời!
Mạch ca: “…”
Mạch ca không lập tức trả lời Hoa Vụ.
Hắn không có như bệnh tâm thần như cô, nghĩ cái gì liền làm cái đó.
Cho dù thật sự muốn làm, cũng cần biết rõ ràng tình huống.
Đối phương có bao nhiêu người, có bao nhiêu vũ khí, căn cứ ở chỗ nào…..
……
……
Không thể thực thi công lý ngay lập tức, Hoa Vụ thở dài, lấy bịt mắt và tai nghe ra, hạ ghế xuống: “Tìm được nơi nghỉ ngơi thì gọi tôi.”
Mạch ca: “…”
Mẹ nó, tôi là người hầu của cô à?
Hoa Vụ ngủ rất thoải mái, việc gọi cô khi đến nơi nghỉ ngơi để cho lão tam phục vụ, khi cô mở mắt liền đối diện với cái rìu máu chảy đầm đìa của lão tam, nuốt nước miếng một cái: “Tam ca…. Anh có cần… rửa cái rìu đi không? Dính đầy máu đấy!”
Lão Tam: “…”
Lão tam vốn định hù dọa cô, đỡ khiến cho cô quá kiêu ngạo khi ở trong đội.
Kết quả màn mở màn của Hoa Vụ khiến hắn không nói được gì, “Mau xuống đi, Mạch ca và những người khác đều đi lên.”
Hoa Vụ quay đầu, ghế sau đã trống rỗng, cô ngồi dậy: “Người phụ nữ đó đâu?” “
“Đưa lên rồi.”
“Sao các anh lại không đợi tôi!!”
Lão Tam không hiểu lắm, chờ cô làm gì?
Chẳng lẽ một đám đàn ông làm việc, còn phải để cho cô nhìn sao?
Hoa Vụ nhảy xuống xe, như một cơn gió lao ra bên ngoài tới chỗ đối diện với chiếc xe.
“Bên này!” Lão Tam tức giận.
Hoa Vụ: “…”
Hoa Vụ đi xuống như không có gì xảy ra.
“Ha ha…” Hoa Vụ không vội vã đi nữa, mà là bắt đầu bát quái: “Tam ca, hình như anh không có hứng thú với phụ nữ, không phải anh là…”
“Ông đây rất tốt!”
“Ồ!” Hoa Vụ nắm tay phải, gõ gõ vào lòng bàn tay trái, một vẻ mặt ‘tôi hiểu được’: “Anh thích đàn ông.”
Lão tam giơ rìu trong tay lên.
“…..”
“…..”
Hoa vụ giơ chân chạy lên tầng.
Lão Tam ở phía sau hét lên: “Hôm nay ông đây giết chết cô!!”
Hai người loay hoay lên lầu, tạo ra động tĩnh không nhỏ, người trên lầu đều hoảng sợ, còn tưởng rằng zoombie tới.
“Mạch ca, tam ca muốn giết chết tôi! Hoa Vụ xông lên, trực tiếp trốn sau lưng Mạch ca.”
“…… Cô đã làm gì? “
Hoa Vụ ló ra, không phục nói: “Cái gì mà tôi làm gì? Là tam ca…”
Mạch ca: “Cô không chọc ghẹo nó, tại sao nó lại giết cô?”
“…… Tôi nói anh ta thích đàn ông… Anh ta tức giận như vậy, không lẽ tôi nói đúng? Thẹn quá hóa giận? Anh ta muốn giết tôi diệt khẩu?”
“…” Khóe miệng Mạch ca co giật: “Tam ca của cô thích người phụ nữ.”
“À.”
“Đừng náo loạn nữa.” Mạch ca bảo lão tam buông cái rìu xuống: “So đo với một con nhóc như cô ta làm gì, tốt xấu gì cô ta cũng gọi mày một tiếng tam ca.”
“Ai thèm.” Lão Tam vẫn là nghe Mạch ca nói, buông cái rìu xuống, “Cô là một con nhóc, ở lại trong đội ngũ của một đám đàn ông chúng tôi, đội ngũ của chúng tôi cũng không có trong sáng!!”
Hoa Vụ ở phía sau Mạch ca, chỉ lộ ra một cái đầu, nói: “Anh cũng có thể gọi tôi là ‘anh’, tôi không ngại.”
“……”
Hôm nay không giết chết cô ta, thì hắn phải xin lỗi cái rìu của hắn.
Mạch ca thật sự là không quản được, cũng lười quản.
Lão tam có chừng mực, sẽ không thật sự giết chết con nhóc kia.
Hơn nữa hắn cảm thấy con nhóc này… giá trị vũ lực có chút khó tin.
Lúc cô vừa gia nhập đội ngũ, mấy người dưới tay hắn, ai mà không muốn động tay động chân với cô.
Kết quả, đám người này rất nhanh liền thành thật.
……
……
Sau khi ầm ĩ một phen.
Hoa Vụ liệt trên sô pha bọn họ thu thập, trong cơn tức giận bắt đầu ăn đồ hộp, lại liếc mắt đánh giá người phụ nữ mặc váy trắng đang bị bọn họ trói trên ghế.
Người phụ nữ mặc váy trắng chỉ bị trói, họ không hề làm gì với cô ta.
Hoa Vụ cầm hộp đứng dậy, đi tới trước mặt người phụ nữ mặc váy trắng, trước tiên đi vòng quanh cô ta hai vòng, ánh mắt kia như là đang đánh giá một món hàng, có chút quỷ dị.
“Mạch ca…”
Lão Tam nhắc nhở Mạch ca nhìn Hoa Vụ bên kia.
Hoa Vụ đi hai vòng, lúc này dừng ở trước mặt người phụ nữ váy trắng, từ trên cao nhìn xuống cô.
Váy trắng trên người cô bị kéo loạn hết cả lên, đưa mắt xuống có thể dễ dàng nhìn thấy phong cảnh trắng như tuyết.
“Lấy tư thế biến thái này của cô, cho dù móc một con chim ra em cũng cảm thấy bình thường.” Lão Tam nói xong, cảm thấy hình ảnh kia quá mức dọa người, nhịn không được mà chà xát cánh tay đang nổi da gà, còn không quên nhấn mạnh! “Quá biến thái!”
Mạch ca: “…”
Mạch ca buông bánh quy khô trong tay xuống, đi qua: “Cô nhìn cái gì vậy? “
Hoa Vụ: “Anh nói cô ấy ăn cái gì để lớn?”
“Cái gì?”
Hoa Vụ hạ ánh mắt xuống.
Mạch ca nhìn xuống, sắc mặt tối sầm lại, “Dù sao cũng không phải ăn thịt người. “
Hoa Vụ liếc hắn một cái: “Mạch ca, sao anh vẫn còn ghi thù thế?”
Mạch ca ‘Ha hả’ một tiếng, “Cô hâm mộ à?”
Hoa Vụ khinh thường: “Làm sao có thể, tôi vẫn còn có thể phát triển.”
Mạch ca: “…”
Vậy thì cô cũng thật ghê gớm nha!
Mạch ca không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bảo cô đi lấy ghế tới.
Hoa Vụ thế nhưng lại nghe lời, tung tăng đi lấy.
Mạch ca đang định ngồi xuống thì Hoa Vụ đã thả mông lên, đầu tiên còn nhấc chân lên trước, bày tư thế như đang đi dự giờ.
“…”
“…”
Hai người nhìn nhau.
Hoa Vụ chớp chớp mắt: “Mạch ca, anh muốn ngồi à?”
Mạch ca: “….” Cô nói xem! Nói xem!
Tôi bảo cô đi lấy ghế là để cho cô ngồi à?!
Mạch ca ép mình bình tĩnh lại, tuy rằng là thành viên tạm thời, nhưng tốt xấu gì cũng là thành viên trong đội, không nên so đo với một con nhóc như cô.
Mạch ca cũng không ngồi nữa, trực tiếp bắt đầu thẩm vấn người phụ nữ mặc váy trắng.
Người phụ nữ mặc váy trắng rõ ràng là thuộc một băng đảng, nhưng dường như cô ta không phải bị ép đi, Mạch ca không hỏi được một chữ nào.
“Chị gái, chị nhìn bên kia, bọn họ đều đang chờ chà đạp chị đó.” Hoa Vụ đột nhiên lên tiếng, “Không bằng chị nói cho chúng tôi biết đi, tôi thả chị rời đi.”
Người phụ nữ váy trắng cười nhạo một tiếng, “Đàn ông lão nương từng ngủ, có thể xếp hàng từ nơi này ra ngoài thành, còn sợ mấy người bọn họ chắc.”
Hoa Vụ vỗ tay bốp bốp, bội phục nói: “Thật lợi hại nha.”