Dịch: Athox Trong mắt Bách Lý Đông Quân, Gia Cát Vân chỉ có một mình, còn bọn họ có tới bốn người, chắc chắn Gia Cát Vân không phải đối thủ, đoạt lấy hai túi gấm kia là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng thần sắc Gia Cát Vân lại rất thoải mái, vẻ mặt như vừa tìm được con mồi. “Không đúng, cẩn thận một chút.” Vương Nhất Hành trầm giọng nói. Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Phải, không đúng.” “Không đúng ở chỗ nào?” Doãn Lạc Hà hoang mang. Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, chậm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.