“Hầu gia.” Tô Viện khẽ gọi, bàn tay cô chậm rãi đạt lên hông, dường như nơi đó giấu một vật. Bách Lý Lạc Trần lại khẽ lắc đầu: “Đợi chút đã, Đông Quân nói có cứu viện, nó không phải như ngươi nghĩ.” Tạ tam gia cười lạnh: “Tới giờ cứu viện còn chưa tới, thế thì có tới được không? Có tới kịp không?” “Kịp, đương nhiên là kịp chứ.” Bách Lý Đông Quân nói như chém đinh chặt sắt: “Vì hắn chính là một cơn gió.” Tạ tam gia đang định vung đao lại đặt tay xuống,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.