Sau một tháng ròng, đội ngũ học đường mới thong thả chạy tới Thiên Khải Thành. Tiêu Nhược Phong đã đổi sang bộ tấm áo lông chồn, ngồi trong xe ngựa chậm rãi đun trà. Những người khác đều cho rằng Tiêu Nhược Phong đi đường quá mệt nhọc nên lúc về mới lười nhác như vậy, nhưng chỉ có Lôi Mộng Sát là biết nguyên nhân. “Bệnh nhiễm lạnh của ngươi còn chưa khỏi à?” Lôi Mộng Sát khẽ nhíu mày, hỏi. Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà nóng, thở dài một tiếng: “Khi còn nhỏ đã mọc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.