“Chuẩn bị xong chưa?” Vương Nguyệt hô to với Bách Lý Đông Quân ở trong phòng. Bách Lý Đông Quân đặt tay lên dây đàn, chuẩn bị chơi lớn. “Tới đây.” Vương Nguyệt cầm đống lá rụng ném lên không trung. Bách Lý Đông Quân giơ tay gẩy nhẹ, là một điệu nhạc nhẹ nhàng uyển chuyển, xem ra trong thời gian một năm này, kỹ thuật đánh đàn của y đã tiến bộ rất lớn. Nhưng quan trọng nhất không phải tiếng đàn. Nếu ai tinh mắt có thể thấy theo tiếng đàn vang lên, trong không khí có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.