Cảnh Ngọc vương phủ. Cảnh Ngọc Vương Tiêu Nhược Cẩn vừa đi liền mấy ngày trở về, vội vàng đi tới đi lui: “Tìm thấy chưa! Tìm thấy chưa!” Diệp Khiếu Ưng lắc đầu: “Vẫn chưa, lần này bọn chúng tới đây dường như đã có chuẩn bị, dọc đường đều có người tiếp ứng ngăn chặn, người của chúng ta không đuổi theo được.” “Rác rưởi, đều là rác rưởi!” Tiêu Nhược Cẩn phẫn nộ quát. Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà, hạ giọng nói: “Diệp Đỉnh Chi không có thế lực lớn như vậy, có người đang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.