Lại một ngày trôi qua. Bách Lý Đông Quân vẫn nằm đó phơi nắng. Trên cây cổ cầm đã phủ một lớp bụi, đao kiếm gì đó cũng bị cắm dưới đất phơi nắng cùng y. Cuộc sống chán ngắt như vậy đến lúc nào mới kết thúc. Ngay lúc này, cánh cửa bị gõ vang. Từ khi y bị cấm túc tới giờ, ngoài mỗi ngày cứ tới giờ là có đồ ăn được đưa vào theo cửa nhỏ, bao lâu nay chưa có ai tới tìm y. Bách Lý Đông Quân lập tức ngẩng đầu cảnh giác: “Ai...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.