Tư Không Trường Phong cúi người, phát hiện hòa thượng kia đã bị đánh bất tỉnh thật rồi, không khỏi giơ ngón tay cái với Bách Lý Đông Quân: “Được đấy.” “Ha ha, ta không còn là Bách Lý Đông Quân không biết gì trong Càn Đông Thành ngày xưa nữa rồi.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Chút mánh khóe nhỏ thôi, không có gì đáng kinh ngạc.” Hai người nâng hòa thượng dưới đất vào một góc tường hẻo lánh rồi đi lên tầng mười lăm. Không một bóng người. Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Chẳng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.