“Tối nay trăng thật sáng, rất thích hợp để uống rượu.” Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, rót một chén rượu rồi đưa cho Vương Nguyệt. “Cũng thích hợp để ly biệt.” Y nhẹ nhàng nói thêm một câu. Vương Nguyệt giơ chén rượu lên, uống một ngụm, như đang suy nghĩ. “Vương Nguyệt, tuy không nỡ, nhưng đã đến lúc cáo biệt rồi.” Bách Lý Đông Quân uống một ngụm, giọng nói đầy ý lạnh. Vương Nguyệt đặt chén rượu xuống, thần sắc không đổi: “Thời hạn hai năm còn chưa tới, vì sao lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.