Cảnh Ngọc vương phủ. Diệp Đỉnh Chi hạ xuống khoảng sân quen thuộc kia, không một bóng người. “Dịch Văn Quân.” Hắn khẽ gọi, đây là cái tên khá xa lạ, nghĩ lại thì hình như là lần đầu tiên hắn gọi cái tên này. Không ngoài dự liệu, không ai để ý tới hắn. Giờ phút này toàn bộ Cảnh Ngọc vương phủ giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt, nhưng ở nơi này không có hơi người, có vẻ như đã một thời gian ngắn không có người ở. Diệp Đỉnh Chi vốn định rời khỏi nhưng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.