Dịch: Athox Trong khoảng sân kia. Nữ nhân kia nhẹ nhàng vỗ về cây đàn, nhìn lên không trung, lẩm bẩm: “Vì sao vừa rồi ta cảm thấy dường như hắn đã tới?” “Hắn không tới.” Một giọng nói trả lời cô. Bồng bềnh đi tới, lại bồng bềnh hạ xuống, điểm khác biệt duy nhất là cành cây kia đã không còn, Lý tiên sinh của học đường vuốt nhẹ trường bào: “Hắn đã chết.” Nữ nhân kia thở dài: “Ta biết.’ “Không, ngươi không biết.” Lý tiên sinh chậm rãi lắc đầu: “Năm đó hắn không chết, hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.