Tiếng tiêu đột nhiên ngưng bặt. “Phượng Hoàng!” Nam tử buông ngọc tiêu, hét lớn một tiếng. Nhưng Bất Nhiễm Trần đã đặt lên yết hầu cô gái quần áo sặc sỡ kia. Cô lùi tới sát tường, hai mắt trợn trừng nhìn Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân cúi đầu: “Sống chết gì đều trong một suy nghĩ thôi.” Nam tử từ trên tường nhảy xuống, giọng điệu gấp rút: “Công tử! Xin công tử đừng giết nàng.” “Ngươi có vẻ trọng tình trọng nghĩa nhỉ?” Bách Lý Đông Quân như cười như không: “Chẳng phải bây...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.