Sáng sớm hôm sau. Bách Lý Đông Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, y mở mắt bò từ trên giường xuống, phát hiện Ôn Hồ Tửu đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, nhìn con rắn Tiểu Hồng đã ngủ rất say trước mặt. “Cậu...” Trong lòng Bách Lý Đông Quân có một dự cảm không tốt. Ôn Hồ Tửu thu con rắn Tiểu Hồng vào tay áo, thở dài: “Tiểu Bách Lý à, xem ra lần này chúng ta gặp phiền phức thật rồi.” Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Ôn Hồ Tửu nghiêng đầu: “Ai.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.