Lý Thế Nhiên vừa vào cửa đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của thức ăn, vẻ mặt càng dịu đi.
“Là bác sĩ Lý.”
Hai người ngồi xuống sofa, Lý Thế Nhiên muốn vào giúp đỡ, bị Hứa Như giữ lại: “Mẹ của em không thích người khác làm phiền bà nấu cơm.”
“Anh muốn xem có cái gì có thể giúp được không.”
Hứa Như bất ngờ, đối với Tống Mỹ, trước giờ anh vẫn rất lễ phép.
“Anh cứ ngồi đi, mẹ của em có lẽ cũng đoán được anh đến, nấu không ít món.”
Mặc dù tính khí của Tống Mỹ rất lớn, nhưng cơn tức đến nhanh đi cũng nhanh.
Lý Thế Nhiên nhếch môi mỏng lên, cúi đầu hôn Hứa Như, cô theo bản năng mắt nhìn phòng bếp, mặc dù đóng cửa, nhưng nói không chừng Tống Mỹ lại bất ngờ đi ra.
“Đừng…” Cô duỗi ngón tay chặn lại đôi môi đang lại gần của anh, Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, thế mà lại cắn đầu ngón tay của cô.
Hứa Như run lên, chỉ cảm thấy như điện giật làm cô tê tê dại dại.
“Anh…” Hứa Như căn bản không ngăn nổi Lý Thế Nhiên, gò má đỏ rực.
Lúc Tống Mỹ đi ra, Hứa Như lập tức rút tay về, ngồi ngay ngắn.
“Ăn cơm đi.”
Bàn ăn không lớn, vừa đủ ba người, Tống Mỹ nhìn hai người, vẻ mặt cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
“Bác sĩ Lý à, tôi biết chuyện lần này không trách cậu, nhưng mà Hứa Như đã gả cho cậu, con bé tuyệt đối không thể bị uất ức.” Tống Mỹ ngay thẳng nói
“Con biết, mẹ, con cam đoan, Hứa Như ở bên cạnh con, sẽ rất tốt.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Nhìn Hứa Như, đáy mắt có mấy phần cưng chiều
Hứa Như chỉ cảm thấy… dường như sắp chết đuối rồi.
“Ừ, ăn cơm đi, ăn xong rồi các con trở về đi, mẹ cũng không quấy rầy thế giới hai người của các con nữa, đợi sửa nhà cũ xong, mẹ lập tức quay về.”
“Mẹ, con muốn bên cạnh mẹ nhiều chút.” Hứa Như không khỏi mở miệng.
Kỳ thật, gần đây cô không muốn quá thân mật với Lý Thế Nhiên, quan hệ giữa hai người, vẫn nên giữ một khoảng cách.
“Lúc con nghỉ ngơi thì theo mẹ là được, bình thường chăm sóc cho bác sĩ Lý nhiều một chút.”
Hứa Như: …
Thái độ Tống Mỹ cũng thay đổi quá nhanh.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, yếu ớt cười nói: “Nên là con chăm sóc cho Hứa Như, con sẽ giảm bớt lượng công việc để ở bên cạnh cô ấy.”
Hứa Như cúi đầu, cả quá trình đều không nói gì.
Màn kịch này Lý Thế Nhiên diễn quá tốt.
Trở lại nhà tổ, quản gia điều tra rõ ràng mọi chuyện, là người làm ăn cắp, bởi vì sợ bị phát hiện cho nên tạm thời giấu Phỉ Thúy trong phòng Tống Mỹ, người làm trong nhà cũng tra xét hết một lượt, những người còn lại đều có bối cảnh sạch sẽ.
“Bà Lý, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa, tin tưởng anh, hửm?” Về phòng, Lý Thế Nhiên cầm lấy tay cô, ôm cô vào trong ngực.
“Cái này cũng không phải là lỗi của anh, trên thế giới này loại người nào cũng có, khó lòng đề phòng, sau này chú ý một chút là được.” Hứa Như không tức giận .
“Nhưng mà, trong phòng chứa đồcổcủa anh giấu bảo vật gì vậy?” Hứa Như lại có chút tò mò.
Lý Thế Nhiên nhếch môi: “Dẫn em đi xem.”
Phòng đồ cổ ở một tòa nhà khác, Hứa Như trước nay chưa từng tới, mới phát hiện diện tích lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều, sau khi đi qua vườn hoa, có khoảng sân riêng.
Đi qua hành lang, ngồi thang máy đến một phòng ở tầng 2, nội thất ở đây đều có phong cách cổ xưa, vào cửa cảm giác như là bước vào chốn thư hương thế gia.
Hứa Như cũng không biết nhiều về thời xưa, chỉ dừng lại ở thời điểm còn nhỏ, lúc ba chưa rời đi, lúc đó luôn xem mấy chương trình xưa.
“Đây đều là anh thu thập được?” Hứa Như hỏi.
Lý Thế Nhiên lắc đầu: “Ông nội rất thích đồ cổ, lúc còn trẻ đã bắt đầu trang trí nơi này, sau này lại mua không ít đồ, đối với đồ cổ, anh cũng chỉ biết một hai thứ.
Hứng thú của anh, tất cả đều tập trung vào y học.