Hứa Như nhúc nhích ngón tay, cô muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện toàn thân mình rã rời, trong chốc lát đã ngã phịch xuống giường.
“Như!” Lưu Thanh cuống quýt chạy qua bật đèn, thấy Hứa Như không sao cô ấy mởi thở phào.
“Mình…” Hứa Như nhíu mày, cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trong đầu cô, cô chán nản xịu mặt xuống.
Thế này có tính là mình gây phiền phức rồi không.
“Đừng nói gì hết, để mình ôm cậu, Như, mạng lớn mới thoát khỏi nguy hiểm được đấy, mấy chất hóa học đó độc lắm!” Lưu Thanh nói, vành mắt cô ấy ửng đỏ.
Hứa Như vỗ lên vai cô ấy để an ủi, lúc đó cô cũng rất sợ hãi, chỉ có điều cô còn nhớ, hình như sau đó có người xông vào cứu cô ra.
Là Lý Thế Nhiên à?
Nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng anh ấy đâu.
“Xin lỗi, để cậu phải lo lắng rồi.” Hứa Như cúi đầu nói, rồi cô hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Tổng giám đốc Hướng thông báo với mình đó, mình thấy khỏe rồi nên đến làm việc luôn.”
Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, dáng người dong dỏng cao của Lý Thế Nhiên đập vào mắt cô.
Hứa Như ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám của anh làm cô hơi sợ hãi.
Vốn dĩ khí chất toát ra từ người anh luôn ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, hiện giờ anh lạnh mặt, đôi mắt đen nhíu lại càng khiến người ta thấy hãi hùng.
Trái tim Hứa Như đập loạn xạ, cô cúi gằm mặt xuống.
Lý Thế Nhiên đến rồi, Lưu Thanh cũng không muốn làm bóng đèn nữa bèn biết điều rời đi.
Lý Thế Nhiên đặt hộp cơm xuống, anh bước đến gần cô, sau khi xác định Hứa Như đã thực sự tỉnh táo mới thở phào một hơi.
” bà Lý.” Anh lầm bầm rồi bước đến nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô nụ hôn triền miên cháy bóng và nồng nàn.
Hứa Như đờ người ra, tựa như có hôn bao nhiêu lần đi chăng nữa cô cũng không học được cách đáp lại anh, anh cứ ngông nghênh như vậy, làm cô gần như không chống đỡ nổi.
“…Anh tìm thấy em đúng không?” Hứa Như hỏi, cô nhớ lúc mình được cứu, tiềm thức của cô luôn nghĩ rằng người đó là anh.
Nhưng một giây sau, anh sa sầm mặt xuống: “Là Trần Minh Thành, không phải em hy vọng nhất là anh ta sao?”
Giọng nói của anh đượm vẻ ghen ghét.
Hứa Như nhìn thấy anh giận dữ mà chợt thấy buồn cười.
Anh ấy đang ghen à?
“Em nghĩ là, cũng hy vọng là Lý Thế Nhiên.” Cô nhả từng chữ một cách nghiêm túc.
Nhìn ánh mắt của anh, hẳn là đã tin tưởng rồi.
“Anh sơ ý quá.” Anh xụ mặt, ánh mắt lộ ra vẻ chán nản khôn cùng.
“Tại em ngốc quá…” Gò má Hứa Như đỏ ửng, cô tựa mình vào lồng ngực anh.
Thế mà đi một hồi lại đi lạc mất.
“Biết là tốt rồi.” Lý Thế Nhiên lại giữ gáy cô thêm lần nữa, ngăn không cho Hứa Như phản bác lại mình.
Anh nhìn ánh mắt bất mãn của cô mà sự yêu chiều càng nồng đậm trong mắt mình.
Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra, tình hình sức khỏe của Hứa Như không còn gì đáng lo ngại hơn nữa, nhưng phải quan sát thêm vài ngày.
Nhưng mà, công việc của cô phải làm sao bây giờ…Mặc dù Lưu Thanh đến đây rồi, nhưng vốn dĩ bọn họ vẫn thiếu người.
“Lý Thế Nhiên, anh làm thủ tục xuất viện cho em đi.” Hứa Như nhìn anh.
Người đàn ông ấy nhíu mày, anh nhìn thấu suy nghĩ của cô. Lý Thế Nhiên trầm giọng nói: “Em có xuất viện anh cũng không cho em đi làm đâu.”
“Anh đừng nhúng tay vào.” Hứa Như bĩu môi, cảm thấy hơi bất mãn với sự gia trưởng của anh.
“Hửm?” Anh nhíu mày: “Không muốn anh nhúng tay vào thì muốn ai nhúng hả?”
“Đây là việc của em.”
“Bây giờ em là vợ anh.” Giọng nói của anh càng trở nên nặng nề hơn.
Hứa Như mím môi, cô tung mền trùm kín đầu mình lại, không quan tâm đến Lý Thế Nhiên nữa.
“Không được anh cho phép thì ngoan ngoãn nằm viện đi.” Anh vừa dứt lời bèn đi ra khỏi phòng.
Bốn bề rất đỗi yên tĩnh, Hứa Như nhắm mắt lại, dường như nơi này không còn hơi thở của Lý Thế Nhiên nữa, cô không sao quên được.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Như toan rời khỏi phòng bệnh nhưng lại có hai bảo vệ đứng chặn trước cửa.
“Thưa cô chủ, cô không thể ra ngoài được.” Có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Hứa Như nhíu mày, Lý Thế Nhiên phái người giám sát cô à?
Cô ngập ngừng một lúc rồi gọi điện thoại cho Lưu Thanh.
“Như à…Sao cơ? Muốn xuất viện? Bây giờ cậu chưa xuất viện được đâu…Mình qua với cậu nhé…”
“Cậu làm việc đi, để mình nghĩ cách khác.” Hứa Như biết Lưu Thanh đang bận rộn nên không kêu cô ấy sang.
“Bác sĩ Lý có dặn, sau khi xuất viện phải về Nam thành, chi bằng nghỉ ngơi cho lại sức thì hơn.”
Hứa Như gác điện thoại rồi nằm dài trên giường, cô không tìm được cách đi ra ngoài, chỉ đọc sách giết thời gian mà thôi.
Chỉ là đọc một hồi lại nghĩ đến Lý Thế Nhiên.
Lúc này lại có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, Tần Nhi bước vào phòng.
Hứa Như đề phòng nhìn cô ta.
“Cô Tần đi nhầm chỗ à?” Sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo.
“Tôi đến thăm cô đấy, Như, thế có khéo không kia chứ, Thành biết ngay phải cứu cô ở chỗ nào?” Tần Nhi ngồi xuống bên cạnh, giọng nói sắc bén.
“Lẽ nào cô cảm thấy tôi cố ý để anh ta đến cứu mình à?” Vẻ mặt Hứa Như vẫn bình lặng.
“Lẽ nào không phải sao? Ngày mốt tôi với Thành sẽ làm đám cưới, cô không ngồi yên nổi rồi đúng không.”
Hứa Như nhíu mày, Tần Nhi nói năng khó nghe thật sự…
“Tần Nhi, Trần Minh Thành không yêu cô được bao nhiêu nên cô mới mất tự tin như vậy à.” Hứa Như nhìn cô ta.
Nếu tình cảm giữa cô ta và Trần Minh Thành bền bỉ như vàng thì Tần Nhi phải thấy hạnh phúc mới đúng.
Nhưng bây giờ trong lòng cô ta lại đầy ắp ghen tị.
“Đừng nói bừa, tất nhiên Thành yêu tôi nhất, nhưng có vài con ruồi nhặng tôi không thể không phòng được.”
“Nếu như cô đến chỉ để nói những lời này thì mời cô ra về cho, tôi không muốn biết chuyện giữa anh ta và cô.”
Tần Nhi nheo mắt, trong mắt cô ta, bây giờ Hứa Như còn dịu dàng điềm tĩnh hơn ba năm về trước, càng được lòng người hơn nữa.
Có cô ta ở đây, cô không sao yên tâm cho được.
“Hy vọng là vậy, Hứa Như, cô phải nhớ bản thân mình đã cưới chồng rồi, nếu còn mồi chài đàn ông của người khác tôi ắt sẽ có thủ đoạn cho cô nếm mùi tứ bề thọ địch như năm ấy.”
“Chuyện năm ấy, có liên quan đến cô không?” Hứa Như chợt ngẩng đầu, ánh mắt trở nên sắc sảo.
Tần Nhi tránh né ánh nhìn của cô rồi lạnh lùng nói: “Tất nhiên là không.”
Hứa Như nhíu mày, cô lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Tần Nhi còn chưa ra khỏi bệnh viện, Trần Minh Thành đã đến: “Đến tìm cô ấy à?”
“Ai? Hứa Như?” Tần Nhi lạnh lùng nhìn anh ta.
Trần Minh Thành ngầm thừa nhận.
“Em đến tìm cô ta thì sao? Sợ em ức hiếp cô ta à?”
“Không phải, anh sợ em tức giận thôi.” Trị Minh Thành dịu dàng dỗ dành.
“Em có gì để giận, dù sao cô ta là đồng nghiệp của đối tác, quan tâm cô ta cũng là phép lịch sự cả thôi.”
Trần Minh Thành nhíu mày, anh ta muốn lên thăm Hứa Như, nhưng ngặt nỗi Tần Nhi lại có mặt ở đây nên anh bèn im lặng.
Chỉ là dáng vẻ lúc hôn mê của Hứa Như làm lòng anh dậy sóng, mãi vẫn không bình tĩnh được.
Tối đó, Lưu Thanh vừa làm việc xong bèn bập tức chạy sang thăm Hứa Như, ai ngờ Hướng Hoằng cũng có mặt ở đây.
Hôm nay sau khi Lý Thế Nhiên bỏ đi…Còn chưa đến lại lần nào nữa.
Có phải anh ấy giận cô không?
Hứa Như thấy phiền não, thế mà cô lại quan tâm đến tâm trạng của anh ta.
“Bác sĩ Lý đâu rồi?” Lưu Thanh đặt trái cây xuống rồi hỏi.
“Không biết nữa.” Hứa Như lạnh lùng đáp.
Hướng Hoằng nhíu mày, giờ này rồi mà Lý Thế Nhiên vẫn còn đang ở phòng nghiên cứu, thật ra anh cũng không hề sốt ruột bắt đầu thực hiện hạng mục, nhưng hôm nay anh không vui, ai cũng không dám xớ rớ vào.
“Hai người cãi nhau hả?” Lưu Thanh nhìn Hứa Như, bình thường thấy cô dịu dàng nhẹ nhàng vô cùng, sao hôm nay lại nổi giận như vậy.