“Về sau con sẽ biết.” Lâm Vy mệt mỏi ấn mi tâm.
Kỳ Chiến đờ người ra nhìn mẹ, trong đầu chợt lóe lên điều gì.
Nhưng ý nghĩ này lại nhanh chóng bị anh ta ép xuống.
Sẽ không đâu.
Ngày hôm sau, nhà họ Kỳ đơn phương tuyên bố giải trừ hôn ước giữa Kỳ Chiến và Tần Nhi, dẫn đến giá cổ phiếu của Tần thị không ngừng giảm xuống.
Kỳ Chiến vừa kết thúc cuộc họp, còn chưa trở lại văn phòng thì Tần Nhi đã chặn đường anh ta.
Thư ký ở phía sau lộ ra vẻ mặt khó xử: “Xin lỗi tổng giám đốc Kỳ, tôi không cản được cô Tần.”
Kỳ Chiến lạnh lùng nheo mắt lại, dặn dò thư ký ra ngoài.
Tần Nhi nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt. Quả nhiên anh ta vẫn làm như vậy.
Chỉ sợ anh ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
“Kỳ Chiến, sao anh không thương lượng trước với em về chuyện này.” Tần Nhi tức giận nói.
Kỳ Chiến ngồi xuống sofa với vẻ tao nhã, cũng không nhìn Tần Nhi lấy một lần.
“Đây không phải là đúng lúc thả cho cô được tự do sao?” Kỳ Chiến không để ý nói.
“Tự do của em chính là ở cùng với anh!” Tần Nhi đến gần, muốn kéo Kỳ Chiến lại.
Nhưng cô ta lại bị anh ta lạnh lùng đẩy ra.
Một đống ảnh chụp bị ném tới trên mặt Tần Nhi, cô ta ngước mắt nhìn, sắc mặt trắng bệch.
Tất cả đều là ảnh chụp thân mật của cô ta và Trần Minh Thành, ở siêu thị, ở trong khách sạn, ở những nơi khác nhau, hai người thân mật dựa sát vào nhau, hôn nhau.
Anh ta làm sao biết được…
“Anh phái người theo dõi em à?” Tần Nhi trợn tròn mắt.
Kỳ Chiến không trả lời, nhưng ở trong mắt Tần Nhi chính là ngầm thừa nhận.
Những tấm ảnh này đủ để phá hủy cô ta.
“Anh muốn làm gì?”
Kỳ Chiến ngước mắt, ánh mắt tối tăm, lạnh lẽo: “Tự thú.”
“Không.” Tần Nhi lập tức lắc đầu.
Bây giờ cô ta đã có người gánh tội thay, nếu cô ta đi nhận tội, lại không phải là lật ngược lại những lời khai trước đây của cô ta sao?
“Những chuyện đó không liên quan tới em.” Tần Nhi phủ nhận.
“Cô tưởng tôi không điều tra thì Lý Thế Nhiên sẽ không đi điều tra chắc? Chờ anh ta ra tay, cô nghĩ mình vào tù còn có thể ra được sao?” Kỳ Chiến mỉm cười đầy vẻ lạnh lùng.
Tần Nhi nghe vậy thì không đứng vững được nữa, sợ đến mức ngã ngồi ở trên sô pha.
Đúng vậy, Lý Thế Nhiên…
Chuyện của Hứa Như, anh nhất định sẽ điều tra.
Nhưng muốn cô ta đi tự thú, cô ta không làm được.
“Em không đi, Kỳ Chiến, anh đã nói anh sẽ giúp em rồi mà.” Tần Nhi lảo đảo bò qua, muốn chộp lấy tay của Kỳ Chiến.
Anh ta lập tức giơ chân đá văng cô ta ra: “Tôi sẽ giúp cô, nhưng điều kiện trước tiên là cô an phận. Còn nữa, đừng động tới người phụ nữ tôi thích.”
Người phụ nữ anh ta thích.
Tần Nhi cười tự giễu, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Em đi tự thú nhưng anh phải bảo vệ tốt cho ba anh.” Tần Nhi yêu cầu.
“Cô có tư cách gì nói điều kiện với tôi.” Đầu ngón tay thon dài nắm lấy cằm Tần Nhi, giọng điệu Kỳ Chiến cực kỳ lạnh lùng.
Tần Nhi cắn chặt môi, trong mắt đầy căm hận.
“Sao các người đều thích Hứa Như, vì sao chứ…” Tần Nhi không kìm chế được cảm xúc, cúi đầu khóc thành tiếng.
Màu mắt của Kỳ Chiến chợt tối lại.
Lúc đầu anh ta tiếp cận cô chẳng qua là vì thân phận bà Lý của cô, nhưng sau đó, cảm giác càng lúc càng không thể khống chế được.
Cảm giác anh ta muốn cô càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Anh ta rít mạnh một hơi thuốc lá và quay lưng qua: “Tần thị ở trên tay tôi, tôi sẽ không để cho nó xảy ra chuyện. Ba cô đã sớm tính di dân rồi, có thể còn suy nghĩ thông suốt hơn cả cô đấy.”
Tần Nhi rời khỏi Tần thị và ngồi vào trong xe, sự khủng hoảng làm cho cả người cô ta run rẩy.
Cô ta gọi điện thoại cho Trần Minh Thành nhưng không có ai nghe máy.
Cô ta cầm điện thoại một lúc mới bấm một dãy số.
“Ngài Lý, ngài thật sự có thể giúp tôi sao?”
…
Công ty dược phẩm Thiên Nhất.
Gần như Hứa Như đều bận họp suốt cả ngày, mãi tới sẩm tối mới ra ngoài. Vừa qua, vụ bê bối ở trường đại học Nam Thành được truyền ra giống như muốn che trời lấp đất, có nhiều đồng nghiệp trong công ty cũng bàn luận về chuyện này.
Tô Khinh kéo Hứa Như đến văn phòng, quan tâm hỏi: “Sao chuyện này lại ầm ĩ như vậy? Năm đó là có người cố ý hại cô à?”
Hứa Như gật đầu: “Bây giờ còn đang điều tra, nhưng trên cơ bản đã xác định được người tình nghi rồi.”
“Đã điều tra xong là tốt rồi, nhưng bây giờ chuyện liên quan tới việc hối lộ, sợ rằng không đơn giản như vậy đâu.”
Hơn nữa bây giờ truyền thông chẳng qua chỉ đưa tin một phần rất nhỏ thôi, ánh mắt của quần chúng căn bản không nhìn thấy được rất nhiều sự thật.
Lúc này, trên mạng lại đưa ra một tin tức có tính bùng nổ. Sáng sớm Kỳ Chiến vừa tuyên bố giải trừ hôn ước với Tần Nhi, buổi chiều ảnh thân mật giữa Tần Nhi và Trần Minh Thành lại được truyền ra.
Hơn nữa lúc này Tần Nhi còn là vợ chưa cưới của Kỳ Chiến, chuyện Tần Nhi ngoại tình rất nhanh đã chiếm lấy trang đầu.
Ban đầu, chuyện hối lộ có liên quan tới giáo viên và sinh viên trường đại học Nam Thành đã liên lụy đến Tần Nhi, bây giờ cô ta còn chưa hết bị tình nghi thì lại gây ra vụ bê bối như vậy, danh tiếng giảm sút rất nhiều.
Hứa Như đã sớm biết chuyện này, sắc mặt trước sau vẫn thản nhiên.
Hết giờ làm, Hứa Như rời khỏi công ty dược phẩm Thiên Nhất, tài xế đã lái xe tới đây.
Nhưng cô vừa mới ra khỏi cửa đã thấy có một bóng dáng cao lớn cản đường cô, kéo thẳng cô lên một chiếc xe khác.
Hứa Như kinh ngạc muốn kêu cứu lại bị người đàn ông bịt miệng, ném vào trong xe.
Cô ngước mắt, gương mặt của người đàn ông dưới mũ lưỡi trai lọt vào tầm mắt.
“Trần Minh Thành!” Hứa Như tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Người đàn ông bóp chặt lấy cổ cô. Chiếc xe rất hẹp, Trần Minh Thành đè người lên, Hứa Như bị anh ta hoàn toàn giam trong vòng tay.
“Hứa Như, thủ đoạn của em đúng là càng lúc càng ngoan độc.”
Hứa Như nhíu mày. Cô không biết Trần Minh Thành đang nói gì.
“Anh thả tôi ra!”
“Thả ra à? Hứa Như, anh thật sự không nên tha cho em hết lần này tới lần khác, đáng lẽ anh nên để cho em chết sớm một chút mới phải!” Giọng điệu Trần Minh Thành cực kỳ độc ác.
Gương mặt Hứa Như trắng bệch, lúc này chiếc xe đang lái rất nhanh, trong mắt Trần Minh Thành đầy sát ý.
“Một tháng trước, anh đã thu xếp người muốn đẩy tôi xuống vách núi, đúng không?” Hứa Như trừng mắt nhìn anh ta.
Trần Minh Thành lạnh lùng nheo mắt, không phủ nhận.
“Anh và Tần Nhi đều muốn tôi chết.” Hứa Như khẳng định nói.
Một đêm kia, Tần Nhi cũng là đồng lõa, nếu không cô ta sẽ không trùng hợp lên chiếc xe kia như vậy.
Trần Minh Thành mỉm cười lạnh lùng nói: “Đúng, Hứa Như, em phải chết, chuyện năm năm trước lật lại điều tra, em sẽ hại chết anh!”
“Năm năm trước, tại sao anh phải làm như vậy?” Hứa Như thôi không giãy giụa nữa, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Khi đó cô và Trần Minh Thành còn chưa chia tay, nhưng anh ta đã cùng Tần Nhi tính kế hãm hại cô.
Năm đó cô phải mù tới mức nào mới coi trọng người đàn ông này.
“Anh bị Tần Nhi uy hiếp. Hứa Như, năm đó là anh có lỗi với em, nhưng… anh không hối hận.”
Hứa Như hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cô giơ tay lên tát mạnh một cái.
Trần Minh Thành không tránh né, trước sau vẫn nhìn Hứa Như với vẻ cực kỳ thâm độc.
Tay anh ta dần dần siết chặt, anh ta cảm giác được hơi thở của Hứa Như càng lúc càng yếu ớt.
Chỉ cần Hứa Như chết, anh ta lại có cơ hội thoát tội.
Khi thấy cô chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân Trần Minh Thành run rẩy, cuối cùng đã thả lỏng tay.
Hứa Như sớm đã không còn sức lực, dựa vào lưng ghế và cố gắng ổn định lại hơi thở.
“Không nỡ à?” Cô lạnh lùng cong môi lên. Trong giây lát vừa rồi, cô thật sự cho rằng mình sẽ chết.
Nhưng chính là trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, cô lại một lần nữa hít thở được không khí.
Trần Minh Thành nheo mắt, đấm mạnh về phía tấm kính.