“Em đang bị thương đó…” Hứa Như phản kháng theo bản năng.
“Em yên tâm, anh sẽ không làm em bị thương ở chỗ đó.” Bóng dáng cao lớn của Lý Thế Nhiên phủ xuống, tay hướng về phía trước.
Hứa Như ngước mắt lên, Lý Thế Nhiên rất quen với cơ thể cô, cảm giác đó tới quá nhanh, làm cô không thể chống đỡ được. Hứa Như chỉ ưm một tiếng, đã bị Lý Thế Nhiên đè xuống giường, đúng lúc này, điện thoại anh vang lên nhưng anh không để ý đến nó, đôi môi hôn lên gáy Hứa Như rồi chậm rãi di chuyển xuống. Hứa Như run lên, nghiêng đầu né tránh, thấy điện thoại Lý Thế Nhiên vẫn đang sáng, đây là điện thoại cá nhân của anh, bình thường chỉ có chuyện quan trọng, hoặc người thân cận mới gọi tới điện thoại này.
“Lý Thế Nhiên, anh nghe điện thoại trước đã…” Hứa Như nói xong thì kéo chăn ngồi dậy.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, mắt anh vẫn hừng hực như cũ nhưng lúc nhìn về phía điện thoại thì cuối cùng anh vẫn nghe máy.
“Bác sĩ Lý, anh có thể tới nước C không? Tôi không thể kiểm soát tình trạng bệnh nhân được.” Là Cố Ninh gọi tới, bệnh nhân mà Lý Thế Nhiên phẫu thuật ở nước C hôm trước, đã xuất hiện di chứng nghiêm trọng.
“Ừm, trưa mai tôi sẽ đến đó, giờ bệnh nhân xuất hiện tình huống gì vậy?” Lý Thế Nhiên híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
Hứa Như đợi Lý Thế Nhiên cúp máy mới quan tâm hỏi: “Mai anh phải đi nước C à?”
“Ừm, chuyện bên đó vẫn chưa giải quyết xong.”
“Em xin lỗi, bắt anh phải về một chuyến như vậy, tối nay anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng vất vả thế nữa.” Hứa Như nắm tay anh, lo lắng nói.
“Em lại xin lỗi anh nữa rồi nhưng anh cũng không ngại vất vả thêm chút đâu.” Lý Thế Nhiên híp mắt lại, đè Hứa Như dưới thân lần nữa.
Cô hét toáng lên, trời ơi, thể lực người đàn ông này quá kinh người rồi đó! Nhưng ngày mai Lý Thế Nhiên phải bay rồi, nên cuối cùng anh vẫn không dày vò cô.
Hứa Như dựa vào lòng anh, lúc bị bắt cóc, cô đã thức suốt đêm, cuối cùng giờ cô cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, tay cô ôm Lý Thế Nhiên theo bản năng. Trong đêm tối, ánh mắt người đàn ông ngày càng thâm trầm khó đoán.
Hôm sau, Hứa Như dậy sớm sắp xếp hành lý cho Lý Thế Nhiên, cô ngẫm nghĩ một lát, rồi xếp đồ cho mình luôn.
Dù gì công việc bình thường của cô cũng là đi theo Lý Thế Nhiên làm báo cáo thí nghiệm, giờ anh không làm thí nghiệm, không bằng cô cũng đi cùng anh luôn.
Lý Thế Nhiên thấy Hứa Như cũng mang đồ cô theo thì mỉm cười, thật ra tối qua, anh cũng định làm vậy.
“Em muốn đi cùng anh thế à?” Lý Thế Nhiên đẩy cô vào vách tường, ôm trọn cô vào lòng mình.
“Anh là cấp trên của em, chẳng phải em nên đi công tác cùng anh sao?” Hứa Như thể hiện thái độ làm việc.
“Nếu bà Lý đã chủ động như thế, anh cũng không tiện từ chối nữa.”
Hứa Như cầm cà vạt anh lên, rồi chủ động thắt giúp anh, cười nói: “Chậc chậc, hóa ra em đang làm khó anh à?”
“Dù gì em cũng là con ghẻ mà.” Lý Thế Nhiên tổn thương cô.
Hứa Như đột nhiên nghiêm mặt: “Anh nói ai đấy! Em bảo đảm em sẽ không gây bất kỳ phiền phức nào cho anh!”
Lý Thế Nhiên nhéo chiếc mũi xinh xắn của cô, rồi mỉm cười: “Anh tạm nghe lời em vậy.”
Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống nước C, nhưng chào đón hai người là nền nhiệt độ hạ xuống rất thấp, Hứa Như đột ngột hắt xì liên tục.
Lý Thế Nhiên đưa áo khoác cho cô, nhưng Hứa Như lắc đầu, rồi nép vào ngực anh: “Anh sưởi ấm cho em là đủ rồi.”
“Bà Lý, em sàm sỡ anh một cách quang minh chính đại thế à?” Lý Thế Nhiên ôm eo cô, để cô dựa vào lòng mình gần hơn.